[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 479 : Năm đó còn không phải như thế (13)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Huyết Kiếm Hiên Viên —— có người hình dung quan chủ Hiên Viên quan —— Lăng Huyết Chiếu như thế.
Người gặp hắn lần đầu tiên thường sẽ nhìn lầm, nhưng cũng khó trách. Từ bề ngoài thon gầy suy nhược và sắc mặt hơi xanh trắng, đích thực nhìn không ra hai tay của người trẻ tuổi chưa đến ba mươi này dính đầy huyết tinh. Nếu tà ma ngoại đạo hắn từng giết sống lại, lập tức có thể tạo thành một đại phái, tăng thêm một chi sinh lực quân cho tà đạo.
Kiếm của hắn, không hề giống —— mà thực tế cũng không phải —— thanh kiếm bảo vệ chính đạo sinh ra trong võ lâm chính đạo. Mùi máu tanh đậm đặc như xua không tan, sợ rằng tìm đối thủ bình thường trong tà phái chỉ có thể coi là làm nhục hắn. Kiếm của hắn là đồ vật giết người được rèn luyện từ chém giết. Bốn chữ giết người đầy đồng, đã đi theo hắn từ khi kiếm pháp của hắn sơ thành năm hai mươi lăm tuổi.
Sát nhân ma đến từ Lư Sơn —— nhiều người hình dung thanh niên như vậy hơn.
Nếu nói kiếm đạo của kiếm thủ là một hành trình tìm kiếm đáp án. Đáp án của Lăng Huyết Chiếu sớm đã xuất hiện trong kiếm pháp của hắn. Mũi kiếm của hắn tựa như đôi môi của ác ma, vĩnh viễn tìm kiếm máu mới.
Kiếm của hắn không chỉ là một thanh kỳ nhận thổi máu, nhìn mà phát sợ, càng là một cọc tiêu kỳ dị của kiếm giới.
Kiếm pháp của hắn vứt bỏ tất cả truy cầu chí cao với kiếm đạo. Hắn không muốn hoa lệ, không muốn giản dị, không muốn mạnh mẽ mau lẹ, không muốn linh hoạt xảo diệu, chỉ muốn thiết thực xoá bỏ đối thủ, chỉ điểm này mà thôi. Kiếm của hắn là khát máu, là tàn nhẫn, là quỳ bái với tử vong, là coi thường với kiếm đạo. Đối lập với chuyện này, khiến tất cả kiếm khách lập chí tại kiếm đạo khinh thường, là sự cường đại khác người của hắn. Trận đại chiến ở Vô Pháp Vô Thiên nhai năm nay, Lăng Huyết Chiếu một người một kiếm, tự tay giết chết tam đại hộ pháp của Ma giáo, chém giết hơn trăm giáo chúng, chấn kinh Trung Nguyên, lập đỉnh thiên chi công. Trong ngày đó đã được đề bạt làm quan chủ một trong hai mươi tám quan —— Hiên Viên quan.
Với lịch sử lâu đời của Lư Sơn kiếm quan, con cháu dòng thứ lập công lớn lúc trẻ tuổi như vậy cũng là đầu tiên. Lăng Huyết Chiếu đích thực có tiền vốn để coi thường kiếm đạo.
Kiếm lấy sát làm chủ, đây không phải thanh thứ nhất, cũng tuyệt không phải thanh cuối cùng. Nhưng trong chính đạo bây giờ, sự tồn tại của một thanh sát kiếm như vậy, lại là độc nhất vô nhị. Cho dù thanh danh của hắn rất kinh khủng, có nhiều người thóa mạ sau lưng, nhưng không ai có thể phủ định, thanh niên này sẽ chiếm cứ một chỗ cắm dùi không thể coi nhẹ trong kiếm giới tương lai —— cho dù bản thân hắn tuyệt không để ý chuyện này.
Có thể nói Lăng Huyết Chiếu là thiên tài kiếm đạo đầu tiên của Lư Sơn kiếm quan trong mười năm gần đây.
***
Nhưng nói đến người có sáng kiến võ công nhất trong Lăng gia, nếu không phải quan chủ Thiên Tùng quan —— người xưng Thiếu Niên Lôi Công —— thì không còn ai khác.
Người này tuy họ Lăng, là hậu nhân của Lăng gia Lư Sơn kiếm quan, nhưng một chiêu một thức trong võ công Lư Sơn kiếm quan cũng chưa từng học.
Nếu nói đến chuyện này, vẫn là bê bối từ hơn hai mươi năm trước. Bảy phòng của Lăng gia tuy có thứ tự trưởng ấu, nhưng không lấy trưởng ấu định tôn ti. Lăng Hàm Chung xuất từ phòng bốn của Lăng gia, trong phòng bốn trừ hắn ra, Lăng Hàm Chung còn có một bào đệ.
Hai mươi lăm năm trước, bởi vì quy định ‘Truyền đồ không truyền tử’, Lăng Hàm Chung mới tráng niên đã thu được đại vị chưởng môn, hăng hái hăm hở, chính là lúc muốn đại triển quyền cước. Vì thế, ngay cả lời mời của Kiếm Tiên nhà tranh hắn cũng không đi, trái lại nhường vị trí này ra, thành toàn đệ tử khác, còn đạt được danh tiếng. Kỳ thực ai cũng biết, hắn không muốn trì hoãn hai mươi năm ở Kiếm Tiên nhà tranh, khi trở về cảnh còn người mất, ai cũng không coi tổng quan chủ hắn ra gì. Để tránh hư danh, hắn vứt bỏ thực lực tuyệt đối, lựa chọn bồi dưỡng thế lực của mình.
Huynh đệ trong nhà đương nhiên là lựa chọn đầu tiên của hắn. Năm đó võ công hay nhân tài của bào đệ hắn đều là nhất lưu, thiên phú của hai huynh đệ tương tự, đệ đệ ít sự vụ ràng buộc, không bao lâu tu vi kiếm thuật đã thắng huynh, trở thành một đời kiếm hiệp chạm tay có thể bỏng ở võ lâm Giang Nam. Đáng tiếc chính là, hắn lại yêu một nữ tử đến từ Vân Thiên cung. Hai người gặp nhau trên giang hồ, vốn là một đôi oan gia sinh tử, võ công mưu trí đều tương tự, không ngờ đánh nhau lâu ngày, một tới hai đi sinh ra tình cảm khó hiểu. Về sau thiên lôi dẫn ra địa hỏa, vậy mà chuyển thành ái mộ lẫn nhau, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Lăng Hàm Chung sớm có tiền lệ nuông chiều người nhà, bào đệ này chính là bị hắn nuông chiều đến không ra hình thù gì. Tuy không đến mức làm nhiều việc ác như Lăng Thanh Thư, cũng được xem là vô pháp vô thiên trên mặt miệt thị đạo thống. Hắn tư định chung thân với nữ tử kia, thời điểm trở lại Lư Sơn, không ngờ là ba người cùng về, hài tử cũng đầy nửa tuổi.
Xưa nay tứ ngoại đạo thế bất lưỡng lập với Bạch Vương thất quan. Không nói khuôn sáo cũ chính tà bất lưỡng lập, chỉ riêng minh tranh ám đấu về thế lực cát cứ, Lăng Hàm Chung có dã tâm cực lớn làm sao có thể chứa chấp em dâu xuất thân quỷ bí này. Nếu nhị đệ cưới nữ tử này làm vợ, chung thân há không hủy? Vốn định lấy chút bí mật của Vân Thiên cung từ nàng, thừa cơ tiêu diệt mấy chỗ phân đà trong tay Vân Thiên cung —— xưa nay không ai có thể tìm, tương lai còn có thể giải thích em dâu dụng tâm lương khổ, nội ứng ma quật với đồng đạo thiên hạ. Nào ngờ nữ tử này tuy phản Vân Thiên cung vì ái lang, nhưng vẫn trung thành tuyệt đối với giáo môn, một chữ cũng chưa từng nói ra. Lăng Hàm Chung uy hiếp dụ dỗ, chất vấn liên tục không có kết quả gì, không khỏi giận tím mặt, trong môn âm thanh phản đối đôi uyên lữ này lại lớn, hắn bèn sinh ra ý niệm khu trục.
Lăng Hàm Chung nghĩ mãi, cuối cùng không bỏ được tình huynh đệ. Bèn vụng trộm mê ngất nhị đệ, tìm mấy ca cơ lột sạch quần áo cùng giường với hắn, lại tìm cơ hội để nữ tử kia trông thấy, khiến nàng mang hài tử xuống Lư Sơn.
Nhưng phản đồ của Vân Thiên cung trốn thế nào được, chân núi Lư Sơn đã có sứ giả ẩn nấp gần đó, mắt thấy nữ tử kia đi ra, giết chết tại chỗ, máu nhuộm chân núi Lư Sơn. Hai vợ chồng, ngay cả một lần cuối cũng không thể gặp. Sau khi tỉnh dậy, bào đệ của Lăng Hàm Chung biết được chuyện này, lúc đuổi xuống núi, trên mặt đất chỉ còn lại nhi tử trong tã lót và một bộ thi thể băng lãnh, chính là thê tử số khổ của hắn. Lăng nhị thiếu gia thương tâm gần chết, thành ra rút kiếm tự vẫn. Cũng chỉ lưu lại một đứa bé, chính là quan chủ Thiên Tùng quan —— Lăng Tùng hôm nay.
Lăng Tùng này là điệt tử của Lăng Hàm Chung, người biết thân thế của hắn trong quan, trở ngại bê bối năm đó đành phải im lặng, không biết thì đối đãi hắn như điệt thiếu gia. Lăng Hàm Chung hổ thẹn với bào đệ, cũng không đến nỗi bạc đãi hắn, nhưng Lăng Tùng này lại là người ngu ngốc, năm tuổi vẫn không biết nói. Con cháu của Lăng gia Lư Sơn kiếm quan, bảy tuổi đã bắt đầu học kiếm, Lăng Tùng này thì ngay cả kiếm pháp nhập môn cũng không học được. Đừng nói là kiếm pháp, đọc sách viết chữ cũng là một đóa kỳ hoa. Hài tử bảy tuổi, ngay cả tên của mình cũng không biết viết. Tới mười tuổi, mới có thể xiêu xiêu vẹo vẹo viết danh tự, nhưng chữ đại trong sách vở cũng không biết, ngay cả biết chút bút mực cũng không làm được.
Lăng Hàm Chung phỏng đoán đứa nhỏ này rơi dưới đất vào ngày mẫu thân bị giết, hoặc là đầu óc phát triển có vấn đề, đến nỗi bây giờ si ngốc ngơ ngác, ngay cả lời cũng khó mà nói. Hắn thiên tính lương bạc, lại tự có nhi nữ phải dạy, cũng xa cách với điệt tử, bỏ mặc tự do.
Lăng Tùng không ai quản thúc, từ nhỏ đã thích chạy trong núi, đi chơi ở bờ sông. Hắn không đọc được sách kiếm, nhưng thân thể rất cường tráng. Làm bạn với thú núi cá bơi, trái lại vui vẻ thoải mái. Tiểu Lăng Tùng chưa đến mười hai tuổi, Lư Sơn đã bị hắn bơi vài vòng. Cơ hồ không có chỗ chưa từng đi.
Nhưng lúc hắn mười ba tuổi, lại xảy ra một sự kiện náo động. Lúc đó xuất hiện thiên tượng hiếm có, thiên lôi danh tác trên Thiên Tùng quan, người trên Thiên Tùng quan hoàn toàn rút lui. Chỉ có tiểu Lăng Tùng si ngốc ngơ ngác, không biết nguy hiểm, một người lặng lẽ chuồn qua. Chính là đêm đó, Lăng Tùng bị thiên lôi oanh kích. Cũng không biết trúng mấy đạo, chỉ biết ngày hôm sau tìm được hắn, toàn thân hắn đen kịt, bốc mùi khét lẹt. Khi mọi người cho rằng hài tử số khổ này khổ cả đời, không ngờ chôn vùi sinh mệnh như thế, tiểu Lăng Tùng lại mở đôi mắt to hắc bạch phân min ra. Toàn thân đen kịt, chỉ có tròng mắt của hắn phát ra tinh quang. Dọa sợ đám người Thiên Tùng quan.
Sau lần đó, Lăng Tùng như biến thành người khác. Hình như đầu óc hắn trở nên rõ ràng, nói cũng không cà lăm. Hắn lại du ngoạn trong núi, cảm thấy mình không giống lúc trước. Hắn nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn, có lúc gặp phải dã thú nguy hiểm, một bạt tai đánh qua, vậy mà có thể đập đối phương thành than đen.
Hắn bắt đầu biết, mình không giống những người khác. Trong cơ thể hắn ẩn chứa lôi kình của thiên lôi, chính là thiên uy, phàm nhân há có thể ngăn cản.
Đến mấy năm sau, đại hội đấu kiếm của Lư Sơn kiếm quan được tổ chức theo lệ cũ, Lăng Tùng nhẹ nhàng hạ tràng, đại sát tứ phương. Các đệ tử từng xem thường hắn, vậy mà không người là kẻ địch của hắn, để hắn đoạt được vinh hạnh đặc biệt —— làm quan chủ Thiên Tùng quan, trở thành quan chủ trẻ tuổi nhất từ lịch đại đến nay.
Tuy hắn dùng kiếm, lại chưa bao giờ dùng binh khí chân chính. ‘Lôi Công Kiếm Tự Quyết’ của hắn, cho dù loại bỏ quầng sáng của Lư Sơn kiếm quan, cầm đến giang hồ vẫn có thể tranh nhất nhật trường đoản trong tuyệt học Phong giới với quần hùng thiên hạ. Nhưng công phu này đến từ thiên lôi giao kích, kỳ ngộ này không người đạt được, cho nên môn lôi công này đã định trước là không ai có thể học, có thể nói là xuất từ thiên bẩm.
****
Mà nếu bàn về hỏa hầu và sự thuần thục với công phu bản môn, sự cao thâm khó lường về tạo nghệ, đương nhiên phải tính quan chủ Vân Tùng quan —— Mộ Dung Tùng. Vân Tùng quan đứng đầu hai mươi mốt quan ngoại môn, Mộ Dung Tùng này chính là cao thủ đệ nhất ngoại môn, tu vi há giống bình thường.
Ba người này đều đại biểu tạo nghệ đỉnh phong trong võ công của Lư Sơn kiếm quan hiện nay, hôm nay lại đồng thời xuất hiện ở một chỗ —— Hàng Châu.
Dẫn ba cao thủ đỉnh cấp này, sau lưng còn có mênh mông cuồn cuộn hơn trăm kiếm thủ võ công cao cường, Lăng Hàm Chung vô cùng hào hứng, dường như thiên hạ không chuyện không làm được. Mấy chục năm qua hắn đánh nam dẹp bắc, đánh xuống giang sơn như thùng sắt cho Lư Sơn kiếm quan. Chẳng qua dựa vào tám chữ tâm ngoan thủ lạt, dùng người thoả đáng.
Hôm nay bọn hắn cuồng phong mưa rào diệt tất cả thế lực của võ lâm Hàng Châu, sẽ dựng nên một trật tự mới ở chỗ này, như ngày đó hắn phá hủy rồi tái tạo võ lâm Thường Châu.
Nhưng không lâu sau, bộ pháp của bọn hắn đã gặp phải trở ngại.
Bọn hắn gặp phải —— có lẽ không thể trịnh trọng sử dụng từ gặp phải —— một người trẻ tuổi.
Người kia lười biếng ngồi trên một tảng đá lớn, dáng vẻ rất đặc dị.
Hắn dùng một thanh màu đen, giống như que cời lửa bị đốt cháy khét để chống thân thể, lười biếng như con mèo to. Dương quang ung dung rơi xuống, tóc dài màu trắng treo trên người như thác tuyết, chiết xạ ra quang mang như tơ lụa.
Thanh niên cầm một miếng điểm tâm được chế tác tinh xảo. Toàn thân vàng óng, rắc bụi đường như sương muối, giống như tuyết quấn núi vàng, lại làm thành ngàn tầng lượn vòng, vừa nhìn đã cảm thấy mềm mại ngọt ngào, kiêm cảm giác giòn mỏng. Chính là hàng cao cấp hiếm thấy.
Thanh niên nuốt một miếng lớn, người biết ăn trông thấy không ngừng hô lãng phí.
Nhưng thanh niên kia vừa nhai nuốt vừa lẩm bẩm.
“Ba ngày trước, mới mua bánh của ngươi. Không ngờ hôm nay gặp lại, đã là như thế.”
Hắn nhìn bàn tay vừa rồi còn cầm miếng điểm tâm, dường như trông thấy người thành thật hay mắng hắn ký sổ không trả tiền. Vừa mắng hắn trẻ tuổi không làm việc đàng hoàng lại còn nhuộm tóc, vừa hung hăng chào hàng khuê nữ của mình thanh tú mắn đẻ, chọc cho hắn không nhịn được cười. Dường như trông thấy Trương gia cô nương vừa gặp hắn đã đỏ mặt cúi đầu, không nói nên lời. Dường như mơ hồ thấy, dưới chân núi Thành Hoàng, khói bếp tha thướt, một nhà bốn người vẫn sinh hoạt hạnh phúc ở đó.
“Lão Trương, ta nhớ, ba ngày trước...... Ta lại quên đưa tiền.”
Thanh niên ngẩng đầu lên, ánh mắt như có thể ngưng tụ vạn vật, tiếp xúc là lạnh tim.
Cặp mắt kia, đỏ như máu sôi.
Người gặp hắn lần đầu tiên thường sẽ nhìn lầm, nhưng cũng khó trách. Từ bề ngoài thon gầy suy nhược và sắc mặt hơi xanh trắng, đích thực nhìn không ra hai tay của người trẻ tuổi chưa đến ba mươi này dính đầy huyết tinh. Nếu tà ma ngoại đạo hắn từng giết sống lại, lập tức có thể tạo thành một đại phái, tăng thêm một chi sinh lực quân cho tà đạo.
Kiếm của hắn, không hề giống —— mà thực tế cũng không phải —— thanh kiếm bảo vệ chính đạo sinh ra trong võ lâm chính đạo. Mùi máu tanh đậm đặc như xua không tan, sợ rằng tìm đối thủ bình thường trong tà phái chỉ có thể coi là làm nhục hắn. Kiếm của hắn là đồ vật giết người được rèn luyện từ chém giết. Bốn chữ giết người đầy đồng, đã đi theo hắn từ khi kiếm pháp của hắn sơ thành năm hai mươi lăm tuổi.
Sát nhân ma đến từ Lư Sơn —— nhiều người hình dung thanh niên như vậy hơn.
Nếu nói kiếm đạo của kiếm thủ là một hành trình tìm kiếm đáp án. Đáp án của Lăng Huyết Chiếu sớm đã xuất hiện trong kiếm pháp của hắn. Mũi kiếm của hắn tựa như đôi môi của ác ma, vĩnh viễn tìm kiếm máu mới.
Kiếm của hắn không chỉ là một thanh kỳ nhận thổi máu, nhìn mà phát sợ, càng là một cọc tiêu kỳ dị của kiếm giới.
Kiếm pháp của hắn vứt bỏ tất cả truy cầu chí cao với kiếm đạo. Hắn không muốn hoa lệ, không muốn giản dị, không muốn mạnh mẽ mau lẹ, không muốn linh hoạt xảo diệu, chỉ muốn thiết thực xoá bỏ đối thủ, chỉ điểm này mà thôi. Kiếm của hắn là khát máu, là tàn nhẫn, là quỳ bái với tử vong, là coi thường với kiếm đạo. Đối lập với chuyện này, khiến tất cả kiếm khách lập chí tại kiếm đạo khinh thường, là sự cường đại khác người của hắn. Trận đại chiến ở Vô Pháp Vô Thiên nhai năm nay, Lăng Huyết Chiếu một người một kiếm, tự tay giết chết tam đại hộ pháp của Ma giáo, chém giết hơn trăm giáo chúng, chấn kinh Trung Nguyên, lập đỉnh thiên chi công. Trong ngày đó đã được đề bạt làm quan chủ một trong hai mươi tám quan —— Hiên Viên quan.
Với lịch sử lâu đời của Lư Sơn kiếm quan, con cháu dòng thứ lập công lớn lúc trẻ tuổi như vậy cũng là đầu tiên. Lăng Huyết Chiếu đích thực có tiền vốn để coi thường kiếm đạo.
Kiếm lấy sát làm chủ, đây không phải thanh thứ nhất, cũng tuyệt không phải thanh cuối cùng. Nhưng trong chính đạo bây giờ, sự tồn tại của một thanh sát kiếm như vậy, lại là độc nhất vô nhị. Cho dù thanh danh của hắn rất kinh khủng, có nhiều người thóa mạ sau lưng, nhưng không ai có thể phủ định, thanh niên này sẽ chiếm cứ một chỗ cắm dùi không thể coi nhẹ trong kiếm giới tương lai —— cho dù bản thân hắn tuyệt không để ý chuyện này.
Có thể nói Lăng Huyết Chiếu là thiên tài kiếm đạo đầu tiên của Lư Sơn kiếm quan trong mười năm gần đây.
***
Nhưng nói đến người có sáng kiến võ công nhất trong Lăng gia, nếu không phải quan chủ Thiên Tùng quan —— người xưng Thiếu Niên Lôi Công —— thì không còn ai khác.
Người này tuy họ Lăng, là hậu nhân của Lăng gia Lư Sơn kiếm quan, nhưng một chiêu một thức trong võ công Lư Sơn kiếm quan cũng chưa từng học.
Nếu nói đến chuyện này, vẫn là bê bối từ hơn hai mươi năm trước. Bảy phòng của Lăng gia tuy có thứ tự trưởng ấu, nhưng không lấy trưởng ấu định tôn ti. Lăng Hàm Chung xuất từ phòng bốn của Lăng gia, trong phòng bốn trừ hắn ra, Lăng Hàm Chung còn có một bào đệ.
Hai mươi lăm năm trước, bởi vì quy định ‘Truyền đồ không truyền tử’, Lăng Hàm Chung mới tráng niên đã thu được đại vị chưởng môn, hăng hái hăm hở, chính là lúc muốn đại triển quyền cước. Vì thế, ngay cả lời mời của Kiếm Tiên nhà tranh hắn cũng không đi, trái lại nhường vị trí này ra, thành toàn đệ tử khác, còn đạt được danh tiếng. Kỳ thực ai cũng biết, hắn không muốn trì hoãn hai mươi năm ở Kiếm Tiên nhà tranh, khi trở về cảnh còn người mất, ai cũng không coi tổng quan chủ hắn ra gì. Để tránh hư danh, hắn vứt bỏ thực lực tuyệt đối, lựa chọn bồi dưỡng thế lực của mình.
Huynh đệ trong nhà đương nhiên là lựa chọn đầu tiên của hắn. Năm đó võ công hay nhân tài của bào đệ hắn đều là nhất lưu, thiên phú của hai huynh đệ tương tự, đệ đệ ít sự vụ ràng buộc, không bao lâu tu vi kiếm thuật đã thắng huynh, trở thành một đời kiếm hiệp chạm tay có thể bỏng ở võ lâm Giang Nam. Đáng tiếc chính là, hắn lại yêu một nữ tử đến từ Vân Thiên cung. Hai người gặp nhau trên giang hồ, vốn là một đôi oan gia sinh tử, võ công mưu trí đều tương tự, không ngờ đánh nhau lâu ngày, một tới hai đi sinh ra tình cảm khó hiểu. Về sau thiên lôi dẫn ra địa hỏa, vậy mà chuyển thành ái mộ lẫn nhau, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Lăng Hàm Chung sớm có tiền lệ nuông chiều người nhà, bào đệ này chính là bị hắn nuông chiều đến không ra hình thù gì. Tuy không đến mức làm nhiều việc ác như Lăng Thanh Thư, cũng được xem là vô pháp vô thiên trên mặt miệt thị đạo thống. Hắn tư định chung thân với nữ tử kia, thời điểm trở lại Lư Sơn, không ngờ là ba người cùng về, hài tử cũng đầy nửa tuổi.
Xưa nay tứ ngoại đạo thế bất lưỡng lập với Bạch Vương thất quan. Không nói khuôn sáo cũ chính tà bất lưỡng lập, chỉ riêng minh tranh ám đấu về thế lực cát cứ, Lăng Hàm Chung có dã tâm cực lớn làm sao có thể chứa chấp em dâu xuất thân quỷ bí này. Nếu nhị đệ cưới nữ tử này làm vợ, chung thân há không hủy? Vốn định lấy chút bí mật của Vân Thiên cung từ nàng, thừa cơ tiêu diệt mấy chỗ phân đà trong tay Vân Thiên cung —— xưa nay không ai có thể tìm, tương lai còn có thể giải thích em dâu dụng tâm lương khổ, nội ứng ma quật với đồng đạo thiên hạ. Nào ngờ nữ tử này tuy phản Vân Thiên cung vì ái lang, nhưng vẫn trung thành tuyệt đối với giáo môn, một chữ cũng chưa từng nói ra. Lăng Hàm Chung uy hiếp dụ dỗ, chất vấn liên tục không có kết quả gì, không khỏi giận tím mặt, trong môn âm thanh phản đối đôi uyên lữ này lại lớn, hắn bèn sinh ra ý niệm khu trục.
Lăng Hàm Chung nghĩ mãi, cuối cùng không bỏ được tình huynh đệ. Bèn vụng trộm mê ngất nhị đệ, tìm mấy ca cơ lột sạch quần áo cùng giường với hắn, lại tìm cơ hội để nữ tử kia trông thấy, khiến nàng mang hài tử xuống Lư Sơn.
Nhưng phản đồ của Vân Thiên cung trốn thế nào được, chân núi Lư Sơn đã có sứ giả ẩn nấp gần đó, mắt thấy nữ tử kia đi ra, giết chết tại chỗ, máu nhuộm chân núi Lư Sơn. Hai vợ chồng, ngay cả một lần cuối cũng không thể gặp. Sau khi tỉnh dậy, bào đệ của Lăng Hàm Chung biết được chuyện này, lúc đuổi xuống núi, trên mặt đất chỉ còn lại nhi tử trong tã lót và một bộ thi thể băng lãnh, chính là thê tử số khổ của hắn. Lăng nhị thiếu gia thương tâm gần chết, thành ra rút kiếm tự vẫn. Cũng chỉ lưu lại một đứa bé, chính là quan chủ Thiên Tùng quan —— Lăng Tùng hôm nay.
Lăng Tùng này là điệt tử của Lăng Hàm Chung, người biết thân thế của hắn trong quan, trở ngại bê bối năm đó đành phải im lặng, không biết thì đối đãi hắn như điệt thiếu gia. Lăng Hàm Chung hổ thẹn với bào đệ, cũng không đến nỗi bạc đãi hắn, nhưng Lăng Tùng này lại là người ngu ngốc, năm tuổi vẫn không biết nói. Con cháu của Lăng gia Lư Sơn kiếm quan, bảy tuổi đã bắt đầu học kiếm, Lăng Tùng này thì ngay cả kiếm pháp nhập môn cũng không học được. Đừng nói là kiếm pháp, đọc sách viết chữ cũng là một đóa kỳ hoa. Hài tử bảy tuổi, ngay cả tên của mình cũng không biết viết. Tới mười tuổi, mới có thể xiêu xiêu vẹo vẹo viết danh tự, nhưng chữ đại trong sách vở cũng không biết, ngay cả biết chút bút mực cũng không làm được.
Lăng Hàm Chung phỏng đoán đứa nhỏ này rơi dưới đất vào ngày mẫu thân bị giết, hoặc là đầu óc phát triển có vấn đề, đến nỗi bây giờ si ngốc ngơ ngác, ngay cả lời cũng khó mà nói. Hắn thiên tính lương bạc, lại tự có nhi nữ phải dạy, cũng xa cách với điệt tử, bỏ mặc tự do.
Lăng Tùng không ai quản thúc, từ nhỏ đã thích chạy trong núi, đi chơi ở bờ sông. Hắn không đọc được sách kiếm, nhưng thân thể rất cường tráng. Làm bạn với thú núi cá bơi, trái lại vui vẻ thoải mái. Tiểu Lăng Tùng chưa đến mười hai tuổi, Lư Sơn đã bị hắn bơi vài vòng. Cơ hồ không có chỗ chưa từng đi.
Nhưng lúc hắn mười ba tuổi, lại xảy ra một sự kiện náo động. Lúc đó xuất hiện thiên tượng hiếm có, thiên lôi danh tác trên Thiên Tùng quan, người trên Thiên Tùng quan hoàn toàn rút lui. Chỉ có tiểu Lăng Tùng si ngốc ngơ ngác, không biết nguy hiểm, một người lặng lẽ chuồn qua. Chính là đêm đó, Lăng Tùng bị thiên lôi oanh kích. Cũng không biết trúng mấy đạo, chỉ biết ngày hôm sau tìm được hắn, toàn thân hắn đen kịt, bốc mùi khét lẹt. Khi mọi người cho rằng hài tử số khổ này khổ cả đời, không ngờ chôn vùi sinh mệnh như thế, tiểu Lăng Tùng lại mở đôi mắt to hắc bạch phân min ra. Toàn thân đen kịt, chỉ có tròng mắt của hắn phát ra tinh quang. Dọa sợ đám người Thiên Tùng quan.
Sau lần đó, Lăng Tùng như biến thành người khác. Hình như đầu óc hắn trở nên rõ ràng, nói cũng không cà lăm. Hắn lại du ngoạn trong núi, cảm thấy mình không giống lúc trước. Hắn nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn, có lúc gặp phải dã thú nguy hiểm, một bạt tai đánh qua, vậy mà có thể đập đối phương thành than đen.
Hắn bắt đầu biết, mình không giống những người khác. Trong cơ thể hắn ẩn chứa lôi kình của thiên lôi, chính là thiên uy, phàm nhân há có thể ngăn cản.
Đến mấy năm sau, đại hội đấu kiếm của Lư Sơn kiếm quan được tổ chức theo lệ cũ, Lăng Tùng nhẹ nhàng hạ tràng, đại sát tứ phương. Các đệ tử từng xem thường hắn, vậy mà không người là kẻ địch của hắn, để hắn đoạt được vinh hạnh đặc biệt —— làm quan chủ Thiên Tùng quan, trở thành quan chủ trẻ tuổi nhất từ lịch đại đến nay.
Tuy hắn dùng kiếm, lại chưa bao giờ dùng binh khí chân chính. ‘Lôi Công Kiếm Tự Quyết’ của hắn, cho dù loại bỏ quầng sáng của Lư Sơn kiếm quan, cầm đến giang hồ vẫn có thể tranh nhất nhật trường đoản trong tuyệt học Phong giới với quần hùng thiên hạ. Nhưng công phu này đến từ thiên lôi giao kích, kỳ ngộ này không người đạt được, cho nên môn lôi công này đã định trước là không ai có thể học, có thể nói là xuất từ thiên bẩm.
****
Mà nếu bàn về hỏa hầu và sự thuần thục với công phu bản môn, sự cao thâm khó lường về tạo nghệ, đương nhiên phải tính quan chủ Vân Tùng quan —— Mộ Dung Tùng. Vân Tùng quan đứng đầu hai mươi mốt quan ngoại môn, Mộ Dung Tùng này chính là cao thủ đệ nhất ngoại môn, tu vi há giống bình thường.
Ba người này đều đại biểu tạo nghệ đỉnh phong trong võ công của Lư Sơn kiếm quan hiện nay, hôm nay lại đồng thời xuất hiện ở một chỗ —— Hàng Châu.
Dẫn ba cao thủ đỉnh cấp này, sau lưng còn có mênh mông cuồn cuộn hơn trăm kiếm thủ võ công cao cường, Lăng Hàm Chung vô cùng hào hứng, dường như thiên hạ không chuyện không làm được. Mấy chục năm qua hắn đánh nam dẹp bắc, đánh xuống giang sơn như thùng sắt cho Lư Sơn kiếm quan. Chẳng qua dựa vào tám chữ tâm ngoan thủ lạt, dùng người thoả đáng.
Hôm nay bọn hắn cuồng phong mưa rào diệt tất cả thế lực của võ lâm Hàng Châu, sẽ dựng nên một trật tự mới ở chỗ này, như ngày đó hắn phá hủy rồi tái tạo võ lâm Thường Châu.
Nhưng không lâu sau, bộ pháp của bọn hắn đã gặp phải trở ngại.
Bọn hắn gặp phải —— có lẽ không thể trịnh trọng sử dụng từ gặp phải —— một người trẻ tuổi.
Người kia lười biếng ngồi trên một tảng đá lớn, dáng vẻ rất đặc dị.
Hắn dùng một thanh màu đen, giống như que cời lửa bị đốt cháy khét để chống thân thể, lười biếng như con mèo to. Dương quang ung dung rơi xuống, tóc dài màu trắng treo trên người như thác tuyết, chiết xạ ra quang mang như tơ lụa.
Thanh niên cầm một miếng điểm tâm được chế tác tinh xảo. Toàn thân vàng óng, rắc bụi đường như sương muối, giống như tuyết quấn núi vàng, lại làm thành ngàn tầng lượn vòng, vừa nhìn đã cảm thấy mềm mại ngọt ngào, kiêm cảm giác giòn mỏng. Chính là hàng cao cấp hiếm thấy.
Thanh niên nuốt một miếng lớn, người biết ăn trông thấy không ngừng hô lãng phí.
Nhưng thanh niên kia vừa nhai nuốt vừa lẩm bẩm.
“Ba ngày trước, mới mua bánh của ngươi. Không ngờ hôm nay gặp lại, đã là như thế.”
Hắn nhìn bàn tay vừa rồi còn cầm miếng điểm tâm, dường như trông thấy người thành thật hay mắng hắn ký sổ không trả tiền. Vừa mắng hắn trẻ tuổi không làm việc đàng hoàng lại còn nhuộm tóc, vừa hung hăng chào hàng khuê nữ của mình thanh tú mắn đẻ, chọc cho hắn không nhịn được cười. Dường như trông thấy Trương gia cô nương vừa gặp hắn đã đỏ mặt cúi đầu, không nói nên lời. Dường như mơ hồ thấy, dưới chân núi Thành Hoàng, khói bếp tha thướt, một nhà bốn người vẫn sinh hoạt hạnh phúc ở đó.
“Lão Trương, ta nhớ, ba ngày trước...... Ta lại quên đưa tiền.”
Thanh niên ngẩng đầu lên, ánh mắt như có thể ngưng tụ vạn vật, tiếp xúc là lạnh tim.
Cặp mắt kia, đỏ như máu sôi.