[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 480 : Năm đó còn không phải như thế (14)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Dường như ánh mắt của thanh niên có thể nhìn thấu chỗ mềm yếu ở sâu trong lòng người. Đó là cảm giác không thể giải thích. Khi ánh mắt đỏ thẫm như máu của thanh niên nhìn chăm chú lên người, dường như lỗ chân lông toàn thân lập tức bị mở ra. Một thứ giống như sát khí, lạ lẫm đến không ai có thể nhận ra, chậm rãi rót vào cơ thể từ sơ hở nhỏ bé đến mắt thường cũng khó mà nhìn thấy. Đến khi nó lấp đầy, dường như cả người bị chấn nhiếp, như rơi vào ác mộng.
Chí ít bản nhân Lăng Hàm Chung cần tiêu tốn ba lần hô hấp mới có thể làm dịu cảm giác ác hàn lan khắp toàn thân, vô khổng bất nhập.
Muốn ý thức được cảm giác chưa quen thuộc này là ‘Sợ hãi’, còn cần thời gian dài hơn.
Trước sau Lăng Hàm Chung là một phái chi tôn, lấy ra khí phách của một phái chi tôn. Trong hốc mắt đầy nếp nhăn già nua lấp lóe dị mang, huyền công đột ngột vận lên, đè cảm nhận dị dạng trên thể xác tinh thần xuống.
“Ngươi chính là tân chủ nhân của Dạ La bảo...... Đệ tử thủ tịch của lão già kia?”
Nửa lời trước của hắn làm người giật mình, nửa lời sau thì mây mù dày đặc.
Dạ La bảo chính là một phương bá chủ ở Hàng Châu, bọn hắn cũng trong hàng ngũ tiêu diệt. Nhất định là để lộ phong thanh, sớm tới làm sự chống cự vô vị, đây vốn là chuyện có thể lý giải. Chỉ là ‘Đệ tử thủ tịch của lão già’ vân vân, lại không khỏi làm người khó hiểu.
Thân phận chân thật của Dạ La bảo chính là chi nhánh của Đại La sơn, trong Bạch Vương thất quan cũng là cơ mật cao cấp. Cho dù Lăng Hàm Chung cuồng vọng thành tính, cũng không thổ lộ chuyện này với ai ngoại trừ nhi tử. Không phải hắn e ngại Đại La sơn, mà bởi vì người thông minh như hắn, cũng biết đạo lý không nên đả thảo kinh xà. Nếu chọc cho lão già làm nhàn vân dã hạc cả đời hay đại ma đầu trên Đại La sơn xuống núi, mưu đồ chiếm lĩnh Hàng Châu của hắn không khỏi bị ảnh hưởng.
“Chính là tiểu tử, ra mắt Lăng quan chủ.”
Minh Phi Chân mút lớp đường áo trên ngón tay, tìm từ rất cung kính, kỳ thực giọng điệu không phải.
“Hừ, biết rõ lão phu giá lâm, dáng vẻ vô lễ này là sao. Sư phụ ngươi không dạy ngươi phải tôn sư trọng đạo sao?”
Tính từ sư nương, Lăng Hàm Chung cũng ép vững Minh Hóa Ngữ một đời, Minh Phi Chân phải tôn xưng sư công, chấp lễ vãn bối.
Minh Phi Chân vòng tay phải qua chuôi ‘Hắc đao’, tay trái nhẹ nhàng chống cằm, trông cực kỳ nhàm chán. Hắn nghiêng đầu quan sát Lăng Hàm Chung, không nói một câu, dáng vẻ phách lối vô lễ chi cực.
Lăng Hàm Chung nổi giận trong lòng, tính ra tiểu tử này chỉ là bối phận sư điệt tôn, vì sao dám như thế, cười lạnh nói: “Lão phu biết ngay, với tác phong làm mưa làm gió của tên kia, đồ đệ dạy ra phải là mặt hàng như vậy.”
“Ngươi rất thích nói nhảm, phải không?”
Minh Phi Chân cắt đứt nụ cười lạnh của hắn, rõ ràng ngồi rất xa, nói cũng không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng người người đều nghe được nhất thanh nhị sở.
“Ngươi mang rất nhiều người tới, nếu chỉ muốn nói những lời này, bây giờ có thể trở về.”
Lăng Hàm Chung ngẩn ra, vốn muốn nổi giận, nhưng hắn gần bảy mươi tuổi, lại có thể tự đè xuống. Sau nhiều lần suy nghĩ, lại cảm thấy Minh Phi Chân nói có lý. Đôi mắt cá chết xoay chuyển, lập tức cười nói: “Quy củ giang hồ, kẻ lực mạnh thắng, vốn nên như thế. Nếu ngươi cũng đến, mọi người nói thẳng ra. Mảnh đất Hàng Châu này, lão phu muốn chắc. Dạ La bảo ngươi kinh doanh nhiều năm, đến nay không hề có thành quả. Các nơi của võ lâm Hàng Châu vẫn là một bàn cát vụn, lão phu có năng giả cư chi, hùng chủ Hàng Châu. Đừng nói là ngươi, coi như sư phụ ngươi tới, cũng khó có câu thứ hai.”
Xưa nay Dạ La bảo không phải nhân tố Lăng Hàm Chung cố kỵ, kể cả thanh niên dáng dấp vô cùng khiếp người trước mắt, cũng không trong phạm vi suy nghĩ của lão nhân có dã tâm bừng bừng này. Tranh bản đồ giang hồ, không giống luận võ so chiêu bình thường. Hôm nay hắn mang đến, ngoại trừ hơn trăm hảo thủ nhất lưu này, sau lưng còn có hậu viện liên miên không ngừng bổ sung, đầy đủ đối phó sự phản kích của tất cả nhân sĩ võ lâm trong thành Hàng Châu. Đơn thương độc mã là cái dũng của thất phu, bất kể là cao thủ gì, đều không đủ làm hắn lo lắng.
Hắn chân chính lo lắng là Minh Hóa Ngữ ở nơi xa. Người kia làm việc thần long kiến thủ bất kiến vĩ, xưa nay khó mà phỏng đoán, càng huống chi hắn còn là chưởng môn của Đại La sơn. Lăng Hàm Chung không giống con hắn, hắn phi thường hiểu rõ thực lực của tam đại phái chính đạo. Bất kể là cái nào trong tam đại phái, Lư Sơn kiếm quan đối đầu đều mơ tưởng toàn thân trở ra. Mục đích của Lăng Hàm Chung là xưng hùng Giang Nam, tam đại phái không liên quan gì đến phạm vi thế lực của hắn, hắn không có lý do để chọc một đối thủ cần toàn lực đối phó.
“Thế cục hôm nay, Dạ La bảo đã vô lực hồi thiên. Lão phu hiểu ý nghĩ của ngươi, người trẻ tuổi khí phách thiếu niên, dễ dàng xung động. Mắt thấy khó giữ được cơ nghiệp, kích động chút cũng không thể tránh được. Nhìn mặt mũi của sư phụ ngươi, lão phu không so đo vừa nãy ngươi vô lễ. Trở về đi, đừng ngăn đại sự của lão phu. Nếu muốn bảo trụ danh tự Dạ La bảo, ngày sau tới cửa xin lỗi, chỉ cần ý thành, lão phu không hẳn không thể đáp ứng.”
Minh Phi Chân không trả lời, cặp mắt đỏ máu kia lại lưu động sát ý cuồn cuộn như có thực chất. Không có lời gì ẩn chứa sát khí rõ ràng hơn đôi mắt này.
Lăng Hàm Chung biết khó tránh ác chiến, nhưng không coi là vấn đề nan giải. Cuộc đời hắn kinh lịch ngàn trận chiến, tràng diện gì chưa từng thấy, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi quyết tâm là địch với lão phu, vậy cứ ra tay. Thủ hạ của ngươi đâu, bảo bọn hắn ra đi.”
Rung tay áo dài như mây, trong mắt đại hiện tinh quang.
“Yêu ma lão quái, tôm tép nhãi nhép, cùng diệt một lượt, cũng sung sướng!”
Hôm nay chính là ngày Lư Sơn kiếm quan nhất định danh lưu sử xanh. Trong võ lâm Giang Nam, chưa từng có thế lực nào lấy được tam phủ chi địa, cho dù trong dòng sông lịch sử ngàn năm của Lư Sơn kiếm quan, cũng chưa từng huy hoàng như vậy. Tất cả huy hoàng, sẽ do hắn —— Kiếm Tước Thanh Thiên —— Lăng Hàm Chung mang đến.
Bởi vậy hôm nay Lăng Hàm Chung muốn thắng, không chỉ muốn thắng hoàn mỹ, thắng đẹp, còn muốn thắng đến vô cùng quang vinh. Vì mưu Hàng Châu, hắn đã khổ tâm bày kế từ mấy năm trước khi Ma giáo bị diệt, mưu cầu một cơ hội tốt nhất. Tựa như một thợ săn có kiên nhẫn nhất, lẳng lặng chờ lúc xuất kích. Bây giờ hắn đã chờ được.
Sáng sớm hôm nay, hắn mới bàn bạc xong xuôi với đại biểu của triều đình. Phía bên này lật lọng xuất kích trong nháy mắt, công nhanh trong thời gian triều đình không đủ binh mã, càng là kỳ phong đột xuất, một bút kinh hồng bay từ thiên ngoại tới của lão nhân gia hắn.
Hắn mưu đồ mấy năm để lấy được cơ hội xuất kích, lại dùng mưu lược hơn người gạt cho triều đình không kịp ngăn cản. Một màn cuối cùng này —— kịch hay áp trục —— dùng chiến lực tuyệt đối nghiền ép võ lâm Hàng Châu —— là không thể diễn hỏng. Nếu tư thế thắng lợi sau cùng không hùng vĩ, nếu dáng dấp của lão nhân gia người không uy phong, mùi vị của trái cây thắng lợi sau cùng sẽ kém sắc không ít.
Nhưng đáp án của Minh Phi Chân lại làm hắn thật sự thất vọng.
“Một người cũng không có.”
Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, vậy mà một mình chặn đường, vô mưu như thế. Lão nhân hơi thất vọng, hừ nói: “Ngươi không mang theo thủ hạ?”
Minh Phi Chân nhàn nhạt nói: “Bọn hắn đang bận. Bọn hắn vừa bắt con trai ngươi và mấy phạm nhân, đang trên đường đi nha môn.”
Lăng Hàm Chung sớm đã biết chuyện này, hắn phái mấy trăm đệ tử đi cứu viện, đoán chừng lúc này nhi tử đã không việc gì. Minh Phi Chân muốn dùng kế sợ ném chuột vỡ bình, lấy Lăng Thanh Thư làm vật thế chấp, sách lược này rất bỉ ổi. Lập tức vỗ tay cười to.
“Có cốt khí, có đảm đương a. Bắt nhi tử của Lăng Hàm Chung ta, quả là làm người bội phục.”
Đôi mắt nhỏ tế mị nhìn chằm chằm Minh Phi Chân, lộ ra hàn ý tàn nhẫn.
“Nói như vậy, các ngươi vì đòi công đạo, bất kể hậu quả. Hôm nay ngươi tới ngăn lão phu, cũng giống những sư huynh đệ của ngươi, không để ý sinh tử sao?”
“Không giống “
Chỉ là hai chữ, nhẹ nhàng ra khỏi miệng, lại giống một thanh đại chùy đánh ra. Vừa vặn đánh vào tiếng cười của Lăng Hàm Chung, Lăng Hàm Chung chợt cảm thấy tắc khí, tiếng cười im bặt.
Minh Phi Chân chậm rãi đứng lên từ tảng đá lớn, sự vật khó hiểu như than cốc, bị hắn khiêng trên vai. Mắt hắn rủ xuống, ngữ khí như dung nham đốt người đang chầm chậm lưu động, như núi lửa sắp bộc phát. Cho dù không có dấu hiệu bộc phát, chỉ đứng ở chỗ này, đã cảm thấy hô hấp nóng rực khó chịu, ngũ tạng sắp bị nướng chín.
“Ta không giống bọn hắn. Bọn hắn thích khoái ý ân cừu, hành động thuận theo bản năng. Ta đã qua cái tuổi đó, không thể làm được chuyện như thế, đành phải làm chút chuyện mình đủ khả năng.”
“Chuyện gì đủ khả năng?”
“Bọn hắn đi vì người đáng chết, ta tới vì người không đáng chết.”
Mỗi một câu nói, Minh Phi Chân sẽ bước một bước dài về phía trước. Hắn bị trăm người nhìn chăm chú, như có trăm kiếm gia thân, nhưng hắn không để ý chút nào, dường như không phát giác được. Mỗi khi bước một bước, lại cảm thấy dương quang đại khí khắp núi chấn động. Các lão tướng có công lực thâm hậu cản thấy vô cùng hoang đường, nhưng không thể tìm ra lý do để phản bác cảm giác này —— dường như khí thế của một người này, lại áp đảo toàn bộ kiếm khách của Lư Sơn kiếm quan bọn hắn.
—— Sao cảm giác uy áp của người này có thể mạnh như thế, nếu không biết hơn hai mươi năm trước Minh Hóa Ngữ mới bắt đầu thu đồ, còn phải cho rằng tiểu tử này đã đạt đến Thần Thông chi cảnh.
Lăng Hàm Chung đè suy nghĩ lung tung trong lòng xuống, quát.
“Nhìn không ra, ngươi còn có tấm lòng trách trời thương dân. Đáng chết mà ngươi nói, chính là hài nhi Thanh Thư của ta. Vậy không đáng chết, chính là người trong Dạ La bảo các ngươi?”
“Không chỉ.”
Lăng Hàm Chung cười lạnh nói: “Thì ra còn có dã tâm. Ngươi không chỉ muốn cứu Dạ La bảo, còn có yếu nhân của thất đại phái Hàng Châu? Ha ha, quả nhiên kinh doanh đã lâu, khó bỏ cơ nghiệp.”
“Không chỉ.”
Lăng Hàm Chung hiện vẻ giận dữ, vung tay lên, quan chủ Vân Tùng quan —— Mộ Dung Tùng sau lưng rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí rét lạnh, lãnh quang đi tới, dường như quấn quanh một tầng sương chặt.
Lăng Hàm Chung cả giận nói: “Khẩu khí thật lớn. Ngươi định nói là, ngươi muốn cứu toàn bộ võ lâm Hàng Châu?”
“Không chỉ.”
Hai con ngươi đỏ máu của Minh Phi Chân nhìn chăm chú Lăng Hàm Chung, dường như muốn nghiền nát hắn.
“Còn có hơn vạn đệ tử của Lư Sơn kiếm quan ngươi, đều là nhân mạng sống sờ sờ. Ta không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy cùng chết.”
Không ngờ ngụ ý của hắn là bất kể bạn địch, đều trong hàng ngũ cứu rỗi. Rốt cuộc hắn đứng ở góc độ nào để nói câu này? Ngươi cho rằng ngươi là ai? !
“Mộ Dung ở đâu!”
Mộ Dung Tùng đáp ứng một tiếng, vượt lên trước xuất chiến, hét lớn một tiếng: “Cuồng vọng vô tri, gan chó che trời!” Mắng một tiếng, nhưng thủ hạ lại nhanh như gió táp, một tiếng long ngâm không dứt, kiếm quang đột ngột đến.
“Nạp mạng đi!”
Chí ít bản nhân Lăng Hàm Chung cần tiêu tốn ba lần hô hấp mới có thể làm dịu cảm giác ác hàn lan khắp toàn thân, vô khổng bất nhập.
Muốn ý thức được cảm giác chưa quen thuộc này là ‘Sợ hãi’, còn cần thời gian dài hơn.
Trước sau Lăng Hàm Chung là một phái chi tôn, lấy ra khí phách của một phái chi tôn. Trong hốc mắt đầy nếp nhăn già nua lấp lóe dị mang, huyền công đột ngột vận lên, đè cảm nhận dị dạng trên thể xác tinh thần xuống.
“Ngươi chính là tân chủ nhân của Dạ La bảo...... Đệ tử thủ tịch của lão già kia?”
Nửa lời trước của hắn làm người giật mình, nửa lời sau thì mây mù dày đặc.
Dạ La bảo chính là một phương bá chủ ở Hàng Châu, bọn hắn cũng trong hàng ngũ tiêu diệt. Nhất định là để lộ phong thanh, sớm tới làm sự chống cự vô vị, đây vốn là chuyện có thể lý giải. Chỉ là ‘Đệ tử thủ tịch của lão già’ vân vân, lại không khỏi làm người khó hiểu.
Thân phận chân thật của Dạ La bảo chính là chi nhánh của Đại La sơn, trong Bạch Vương thất quan cũng là cơ mật cao cấp. Cho dù Lăng Hàm Chung cuồng vọng thành tính, cũng không thổ lộ chuyện này với ai ngoại trừ nhi tử. Không phải hắn e ngại Đại La sơn, mà bởi vì người thông minh như hắn, cũng biết đạo lý không nên đả thảo kinh xà. Nếu chọc cho lão già làm nhàn vân dã hạc cả đời hay đại ma đầu trên Đại La sơn xuống núi, mưu đồ chiếm lĩnh Hàng Châu của hắn không khỏi bị ảnh hưởng.
“Chính là tiểu tử, ra mắt Lăng quan chủ.”
Minh Phi Chân mút lớp đường áo trên ngón tay, tìm từ rất cung kính, kỳ thực giọng điệu không phải.
“Hừ, biết rõ lão phu giá lâm, dáng vẻ vô lễ này là sao. Sư phụ ngươi không dạy ngươi phải tôn sư trọng đạo sao?”
Tính từ sư nương, Lăng Hàm Chung cũng ép vững Minh Hóa Ngữ một đời, Minh Phi Chân phải tôn xưng sư công, chấp lễ vãn bối.
Minh Phi Chân vòng tay phải qua chuôi ‘Hắc đao’, tay trái nhẹ nhàng chống cằm, trông cực kỳ nhàm chán. Hắn nghiêng đầu quan sát Lăng Hàm Chung, không nói một câu, dáng vẻ phách lối vô lễ chi cực.
Lăng Hàm Chung nổi giận trong lòng, tính ra tiểu tử này chỉ là bối phận sư điệt tôn, vì sao dám như thế, cười lạnh nói: “Lão phu biết ngay, với tác phong làm mưa làm gió của tên kia, đồ đệ dạy ra phải là mặt hàng như vậy.”
“Ngươi rất thích nói nhảm, phải không?”
Minh Phi Chân cắt đứt nụ cười lạnh của hắn, rõ ràng ngồi rất xa, nói cũng không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng người người đều nghe được nhất thanh nhị sở.
“Ngươi mang rất nhiều người tới, nếu chỉ muốn nói những lời này, bây giờ có thể trở về.”
Lăng Hàm Chung ngẩn ra, vốn muốn nổi giận, nhưng hắn gần bảy mươi tuổi, lại có thể tự đè xuống. Sau nhiều lần suy nghĩ, lại cảm thấy Minh Phi Chân nói có lý. Đôi mắt cá chết xoay chuyển, lập tức cười nói: “Quy củ giang hồ, kẻ lực mạnh thắng, vốn nên như thế. Nếu ngươi cũng đến, mọi người nói thẳng ra. Mảnh đất Hàng Châu này, lão phu muốn chắc. Dạ La bảo ngươi kinh doanh nhiều năm, đến nay không hề có thành quả. Các nơi của võ lâm Hàng Châu vẫn là một bàn cát vụn, lão phu có năng giả cư chi, hùng chủ Hàng Châu. Đừng nói là ngươi, coi như sư phụ ngươi tới, cũng khó có câu thứ hai.”
Xưa nay Dạ La bảo không phải nhân tố Lăng Hàm Chung cố kỵ, kể cả thanh niên dáng dấp vô cùng khiếp người trước mắt, cũng không trong phạm vi suy nghĩ của lão nhân có dã tâm bừng bừng này. Tranh bản đồ giang hồ, không giống luận võ so chiêu bình thường. Hôm nay hắn mang đến, ngoại trừ hơn trăm hảo thủ nhất lưu này, sau lưng còn có hậu viện liên miên không ngừng bổ sung, đầy đủ đối phó sự phản kích của tất cả nhân sĩ võ lâm trong thành Hàng Châu. Đơn thương độc mã là cái dũng của thất phu, bất kể là cao thủ gì, đều không đủ làm hắn lo lắng.
Hắn chân chính lo lắng là Minh Hóa Ngữ ở nơi xa. Người kia làm việc thần long kiến thủ bất kiến vĩ, xưa nay khó mà phỏng đoán, càng huống chi hắn còn là chưởng môn của Đại La sơn. Lăng Hàm Chung không giống con hắn, hắn phi thường hiểu rõ thực lực của tam đại phái chính đạo. Bất kể là cái nào trong tam đại phái, Lư Sơn kiếm quan đối đầu đều mơ tưởng toàn thân trở ra. Mục đích của Lăng Hàm Chung là xưng hùng Giang Nam, tam đại phái không liên quan gì đến phạm vi thế lực của hắn, hắn không có lý do để chọc một đối thủ cần toàn lực đối phó.
“Thế cục hôm nay, Dạ La bảo đã vô lực hồi thiên. Lão phu hiểu ý nghĩ của ngươi, người trẻ tuổi khí phách thiếu niên, dễ dàng xung động. Mắt thấy khó giữ được cơ nghiệp, kích động chút cũng không thể tránh được. Nhìn mặt mũi của sư phụ ngươi, lão phu không so đo vừa nãy ngươi vô lễ. Trở về đi, đừng ngăn đại sự của lão phu. Nếu muốn bảo trụ danh tự Dạ La bảo, ngày sau tới cửa xin lỗi, chỉ cần ý thành, lão phu không hẳn không thể đáp ứng.”
Minh Phi Chân không trả lời, cặp mắt đỏ máu kia lại lưu động sát ý cuồn cuộn như có thực chất. Không có lời gì ẩn chứa sát khí rõ ràng hơn đôi mắt này.
Lăng Hàm Chung biết khó tránh ác chiến, nhưng không coi là vấn đề nan giải. Cuộc đời hắn kinh lịch ngàn trận chiến, tràng diện gì chưa từng thấy, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi quyết tâm là địch với lão phu, vậy cứ ra tay. Thủ hạ của ngươi đâu, bảo bọn hắn ra đi.”
Rung tay áo dài như mây, trong mắt đại hiện tinh quang.
“Yêu ma lão quái, tôm tép nhãi nhép, cùng diệt một lượt, cũng sung sướng!”
Hôm nay chính là ngày Lư Sơn kiếm quan nhất định danh lưu sử xanh. Trong võ lâm Giang Nam, chưa từng có thế lực nào lấy được tam phủ chi địa, cho dù trong dòng sông lịch sử ngàn năm của Lư Sơn kiếm quan, cũng chưa từng huy hoàng như vậy. Tất cả huy hoàng, sẽ do hắn —— Kiếm Tước Thanh Thiên —— Lăng Hàm Chung mang đến.
Bởi vậy hôm nay Lăng Hàm Chung muốn thắng, không chỉ muốn thắng hoàn mỹ, thắng đẹp, còn muốn thắng đến vô cùng quang vinh. Vì mưu Hàng Châu, hắn đã khổ tâm bày kế từ mấy năm trước khi Ma giáo bị diệt, mưu cầu một cơ hội tốt nhất. Tựa như một thợ săn có kiên nhẫn nhất, lẳng lặng chờ lúc xuất kích. Bây giờ hắn đã chờ được.
Sáng sớm hôm nay, hắn mới bàn bạc xong xuôi với đại biểu của triều đình. Phía bên này lật lọng xuất kích trong nháy mắt, công nhanh trong thời gian triều đình không đủ binh mã, càng là kỳ phong đột xuất, một bút kinh hồng bay từ thiên ngoại tới của lão nhân gia hắn.
Hắn mưu đồ mấy năm để lấy được cơ hội xuất kích, lại dùng mưu lược hơn người gạt cho triều đình không kịp ngăn cản. Một màn cuối cùng này —— kịch hay áp trục —— dùng chiến lực tuyệt đối nghiền ép võ lâm Hàng Châu —— là không thể diễn hỏng. Nếu tư thế thắng lợi sau cùng không hùng vĩ, nếu dáng dấp của lão nhân gia người không uy phong, mùi vị của trái cây thắng lợi sau cùng sẽ kém sắc không ít.
Nhưng đáp án của Minh Phi Chân lại làm hắn thật sự thất vọng.
“Một người cũng không có.”
Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, vậy mà một mình chặn đường, vô mưu như thế. Lão nhân hơi thất vọng, hừ nói: “Ngươi không mang theo thủ hạ?”
Minh Phi Chân nhàn nhạt nói: “Bọn hắn đang bận. Bọn hắn vừa bắt con trai ngươi và mấy phạm nhân, đang trên đường đi nha môn.”
Lăng Hàm Chung sớm đã biết chuyện này, hắn phái mấy trăm đệ tử đi cứu viện, đoán chừng lúc này nhi tử đã không việc gì. Minh Phi Chân muốn dùng kế sợ ném chuột vỡ bình, lấy Lăng Thanh Thư làm vật thế chấp, sách lược này rất bỉ ổi. Lập tức vỗ tay cười to.
“Có cốt khí, có đảm đương a. Bắt nhi tử của Lăng Hàm Chung ta, quả là làm người bội phục.”
Đôi mắt nhỏ tế mị nhìn chằm chằm Minh Phi Chân, lộ ra hàn ý tàn nhẫn.
“Nói như vậy, các ngươi vì đòi công đạo, bất kể hậu quả. Hôm nay ngươi tới ngăn lão phu, cũng giống những sư huynh đệ của ngươi, không để ý sinh tử sao?”
“Không giống “
Chỉ là hai chữ, nhẹ nhàng ra khỏi miệng, lại giống một thanh đại chùy đánh ra. Vừa vặn đánh vào tiếng cười của Lăng Hàm Chung, Lăng Hàm Chung chợt cảm thấy tắc khí, tiếng cười im bặt.
Minh Phi Chân chậm rãi đứng lên từ tảng đá lớn, sự vật khó hiểu như than cốc, bị hắn khiêng trên vai. Mắt hắn rủ xuống, ngữ khí như dung nham đốt người đang chầm chậm lưu động, như núi lửa sắp bộc phát. Cho dù không có dấu hiệu bộc phát, chỉ đứng ở chỗ này, đã cảm thấy hô hấp nóng rực khó chịu, ngũ tạng sắp bị nướng chín.
“Ta không giống bọn hắn. Bọn hắn thích khoái ý ân cừu, hành động thuận theo bản năng. Ta đã qua cái tuổi đó, không thể làm được chuyện như thế, đành phải làm chút chuyện mình đủ khả năng.”
“Chuyện gì đủ khả năng?”
“Bọn hắn đi vì người đáng chết, ta tới vì người không đáng chết.”
Mỗi một câu nói, Minh Phi Chân sẽ bước một bước dài về phía trước. Hắn bị trăm người nhìn chăm chú, như có trăm kiếm gia thân, nhưng hắn không để ý chút nào, dường như không phát giác được. Mỗi khi bước một bước, lại cảm thấy dương quang đại khí khắp núi chấn động. Các lão tướng có công lực thâm hậu cản thấy vô cùng hoang đường, nhưng không thể tìm ra lý do để phản bác cảm giác này —— dường như khí thế của một người này, lại áp đảo toàn bộ kiếm khách của Lư Sơn kiếm quan bọn hắn.
—— Sao cảm giác uy áp của người này có thể mạnh như thế, nếu không biết hơn hai mươi năm trước Minh Hóa Ngữ mới bắt đầu thu đồ, còn phải cho rằng tiểu tử này đã đạt đến Thần Thông chi cảnh.
Lăng Hàm Chung đè suy nghĩ lung tung trong lòng xuống, quát.
“Nhìn không ra, ngươi còn có tấm lòng trách trời thương dân. Đáng chết mà ngươi nói, chính là hài nhi Thanh Thư của ta. Vậy không đáng chết, chính là người trong Dạ La bảo các ngươi?”
“Không chỉ.”
Lăng Hàm Chung cười lạnh nói: “Thì ra còn có dã tâm. Ngươi không chỉ muốn cứu Dạ La bảo, còn có yếu nhân của thất đại phái Hàng Châu? Ha ha, quả nhiên kinh doanh đã lâu, khó bỏ cơ nghiệp.”
“Không chỉ.”
Lăng Hàm Chung hiện vẻ giận dữ, vung tay lên, quan chủ Vân Tùng quan —— Mộ Dung Tùng sau lưng rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí rét lạnh, lãnh quang đi tới, dường như quấn quanh một tầng sương chặt.
Lăng Hàm Chung cả giận nói: “Khẩu khí thật lớn. Ngươi định nói là, ngươi muốn cứu toàn bộ võ lâm Hàng Châu?”
“Không chỉ.”
Hai con ngươi đỏ máu của Minh Phi Chân nhìn chăm chú Lăng Hàm Chung, dường như muốn nghiền nát hắn.
“Còn có hơn vạn đệ tử của Lư Sơn kiếm quan ngươi, đều là nhân mạng sống sờ sờ. Ta không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy cùng chết.”
Không ngờ ngụ ý của hắn là bất kể bạn địch, đều trong hàng ngũ cứu rỗi. Rốt cuộc hắn đứng ở góc độ nào để nói câu này? Ngươi cho rằng ngươi là ai? !
“Mộ Dung ở đâu!”
Mộ Dung Tùng đáp ứng một tiếng, vượt lên trước xuất chiến, hét lớn một tiếng: “Cuồng vọng vô tri, gan chó che trời!” Mắng một tiếng, nhưng thủ hạ lại nhanh như gió táp, một tiếng long ngâm không dứt, kiếm quang đột ngột đến.
“Nạp mạng đi!”