[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 497 : Phương lược

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Độc Cô hỏi: “Hoàng thượng lo lắng người này có vấn đề?”
Hoàng thượng lắc đầu nói: “Con em trẻ tuổi vào mắt trẫm, có thể xảy ra vấn đề gì? Lạc gia Tư Mệnh là chủ nhân trên danh nghĩa của Lạc Kiếm sơn trang hiện nay. Sau khi cha hắn bế quan, sinh ý vãng lai của sơn trang đều giao cho hắn chuẩn bị, còn trẻ tuổi đã xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Từ trước tới nay, hắn đều chú ý cẩn thận trong giao dịch với quan phủ, giọt nước không lọt, nửa sai lầm cũng chưa từng phạm phải. Làm người cũng đoan chính cẩn thận, là người khiêm tốn.
Trên võ công, mười bảy tuổi hắn đã vào xếp hạng Thập Thất Giao Long. Phải biết Thập Thất Giao Long này là mục tiêu của bao nhiêu thanh niên tuấn ngạn, hắn ngồi vững top 5 lúc mười bảy tuổi, đủ thấy võ công nhân phẩm đều là lựa chọn tốt nhất. Nếu những năm này không bị việc nhà trì hoãn, sự tích trong võ lâm chỉ giới hạn ở một vùng Hồ Châu, thanh danh không rõ, ta thấy cũng không kém Vạn Lý Thừa Long của Đại La sơn bao nhiêu. Nói không chừng bây giờ muốn bọn hắn đánh một trận, phần thắng của Lạc Tư Mệnh còn cao hơn chút.”
Ta sờ cằm, hồi tưởng tình hình chung của Lạc Kiếm sơn trang.
Lạc Tư Mệnh ta từng nghe. Như hoàng thượng nói, bất kể hai đạo hắc bạch, hay là trên Hắc Bạch giám, không đâu không giới thiệu người này đoan chính trọng nghĩa, chân thực nhiệt tình. Chẳng qua mấy năm này, tai vạ mà Lạc Kiếm sơn trang gây ra trên giang hồ không ít hơn sáu quan Bạch Vương còn lại. Sau khi ta ẩn cư rừng trúc, cũng thường thấy các loại vấn đề của Lạc Kiếm sơn trang trong Hắc Bạch giám.
Tỷ như ném kiếm trong ao cá sấu, khiến mọi người tranh đoạt.
Minh bán danh kiếm, ám đánh tráo, kết quả bị người phát hiện lại thảm tao đánh đập.
Còn có tin tức —— bội kiếm của lịch đại gia chủ Lạc Kiếm sơn trang xuất hiện trong chợ đen, bán đi với giá trên trời —— cũng là nhìn mãi quen mắt. Chuyện này không chỉ ta nghe, tin tưởng Quân Vương trắc và Kỳ Lân vệ đều được biết. Nếu Thẩm lão đại còn ở đây, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ những tin tức này.
Vấn đề của Lạc Kiếm sơn trang không liên lụy đến gốc rễ lập quốc, cho nên triều đình cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Suy cho cùng bất kể thêm bao nhiêu danh hiệu êm tai cho Bạch Vương thất quan, bản chất môn phái giang hồ vẫn sẽ không cải biến. Điểm này thì lịch đại hoàng đế cũng hiểu sâu sắc. Nhưng vấn đề xảy ra trong mức độ tha thứ, không có nghĩa là vấn đề của Lạc Kiếm sơn trang sẽ biến mất. Trái lại, bây giờ đã đứng sừng sững trước mặt hoàng thượng.
Hiện nay hoàng thượng không có nhiều lựa chọn ở Hồ Châu, hoặc là tiếp tục tiến bước về phía Lạc Kiếm sơn trang, tìm Lạc Danh tới trợ trận. Nếu không cũng đành phải lùi lại mà cầu việc khác, tìm cao thủ triều đình cũng có tư cách đối phó A Bất Lặc Tư. Chỉ là bên nào sẽ tốn thời gian hơn, không ai nói rõ được. Bởi vậy độ đáng tin của Lạc Kiếm sơn trang thành một nhân tố trọng đại.
Trước mắt xem ra, nhân phẩm của Lạc Tư Mệnh rất tốt, nhưng Lạc Kiếm sơn trang lại luôn có bê bối. Nếu Lạc Tư Mệnh không phải một ngụy quân tử lợi hại đến lừa bịp được đồng đạo giang hồ, còn có con mắt của hoàng thượng, thì sợ rằng bản thân Lạc Kiếm sơn trang có chút nội tình không thể nói cho ngoại nhân.
Quả nhiên Độc Cô hỏi: “Nhân tuyển mà Hoàng thượng lựa chọn làm chuẩn phò mã, ta cũng tin là vô cùng tốt. Nhưng mấy năm này, trong Quân Vương trắc, thần không nghe nói bao nhiêu......”
“Không nghe nói bao nhiêu việc thiện của Lạc Kiếm sơn trang, có phải không?”
Hoàng thượng tiếp lời Độc Cô, khẽ cười nói: “Đừng lề mề chậm chạp.”
Độc Cô cũng cười nói: “Rốt cuộc là đại nhân vật, vi thần nói đương nhiên phải cẩn thận mấy phần. Mấy năm này, vi thần một mực nghe nói các loại bê bối như bán đổ bán tháo danh khí, qua tay chợ đen; bán vũ khí cho người, âm thầm đánh tráo. Bởi vậy với phẩm hạnh của người này, vi thần không dám đoán bừa.”
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Lúc còn trẻ, ta từng gặp tiểu tử Lạc Tư Mệnh này, tính tình nhân phẩm đều rất tốt. Nói dễ nghe là khiêm tốn, kỳ thực là người thành thật. Vừa vặn thành một đôi với Hồng nhi ghét ác như cừu, chính trực không thiên vị, đáng tiếc a......”
Vừa nói vừa nhìn về phía ta......
Nhìn cái gì vậy! Có tin ta chọc nổ mắt ngươi không! !
Nếu không phải ngươi muốn ta làm phò mã, ta phải đánh lôi đài với Kim Vương Tôn sao! Ngươi cho rằng chuyện này rất dễ dàng sao!
Hoàng thượng tiếp tục nói: “Các ngươi không biết nội tình, có lẽ sẽ cảm thấy Lạc Tư Mệnh là người hai mặt. Một mặt chân thực nhiệt tình, một mặt xảo trá tham lam. Nhưng các ngươi có biết, người Lạc gia chưởng quản quân công bao nhiêu năm? Ngay cả thời tiền triều, Lạc Kiếm sơn trang cũng là một trong những xưởng quân sự lớn nhất. Với người trong Lạc gia, tầm quan trọng của hai chữ rèn đúc viễn siêu tất cả.
Trong Lạc gia, xưa nay đều chia làm hai bên Kiếm phòng, Chú Luyện phòng. Con cháu Kiếm phòng luyện kiếm vệ đạo, vì bảo vệ Lạc Kiếm sơn trang. Chọn người không nhất định dựa theo huyết thống, vẫn có thiếu niên ưu tú thu nhận từ bên ngoài vào. Thủ lĩnh là cung phụng chữ Địa của Lạc Kiếm sơn trang, bình thường do trưởng lão Lạc gia đảm nhiệm.
Nhưng Chú Luyện phòng lại là nơi chú trọng thuần huyết. Nơi đó chỉ cho phép người Lạc gia tồn tại. Huyết thống càng thuần, càng có cơ hội tăng lên cao vị. Nếu mấy đời trước, một chi của mình từng có người ra khỏi Lạc Kiếm sơn trang, nhiễm phải huyết dịch bên ngoài, đời này chỉ có thể là thằng nhóc làm việc vặt ở Chú Luyện phòng. Chú Luyện phòng này phân giai cấp thượng trung hạ rõ ràng, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn bản thân Lạc gia.
Từ trên xuống dưới, chia làm tám chữ thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Bốn phòng thiên địa huyền hoàng bố trí ở Thái Hồ kiếm đảo, chuyên phụ trách rèn đúc vật phẩm đơn mà nhân sĩ giang hồ đặt. Bốn phòng vũ trụ hồng hoang thì sản xuất số lượng lớn cho quân công của triều đình ta, thiết lập ở địa điểm ước định với chúng ta. Con cháu Lạc gia của Lạc Kiếm sơn trang có thể tấn thăng từng cấp dựa theo biểu hiện. Thủ lĩnh của Chú Luyện phòng là đại kiếm sư, phía dưới thì là cung phụng chữ Thiên, đảm nhiệm sự vụ trên dưới của Chú Luyện phòng.
Thời kỳ Lạc Danh, hai cung phụng Thiên Địa đều là một mình hắn, mà đại kiếm sư nói gì nghe nấy, vạn phần bái phục hắn. Bởi vậy mâu thuẫn của Kiếm phòng và Chú Luyện phòng bị áp chế đến thấp nhất. Nhưng hắn vừa không còn, thủ lĩnh Kiếm phòng mới, cung phụng chữ Địa, cũng đồng thời là gia chủ đại diện của Lạc gia —— Lạc Tư Mệnh, lại mất quyền thống trị Chú Luyện phòng.
Chức cung phụng chữ Thiên của Chú Luyện phòng chuyển giao cho nhị thúc của hắn —— Lạc Diễm. Từ đó tranh đấu giữa hai phòng rơi vào vòng tuần hoàn vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Các ngươi có biết Kiếm phòng khác Chú Luyện phòng ở đâu không.”
Khi mọi người rơi vào suy nghĩ, ta chen lời nói: “Luyện võ bảo vệ sơn trang, đó là bản phận của gia phó. Thừa kế bản sự của tiên tổ, đó là chuyện chủ nhân nên làm. Một luyện kiếm, một đánh sắt, như vậy còn phân không ra cao thấp sao?”
Những người còn lại rất thán phục, Long Tại Thiên giơ ngón tay cái lên: “Lưu manh biết đọc sách, ai cũng không cản được!”
Con mẹ ngươi! !
Nếu lần sau ngươi lại trúng độc, đi chết cho ta a!
Hoàng thượng gật đầu mỉm cười nói: “Chuyện duy nhất khiến ta lo lắng, chính là không biết ai trong Lạc Kiếm sơn trang tin được. Chúng ta không chịu nổi lần tiến đánh tiếp theo của A Bất Lặc Tư, đây là tuyệt đối. Khi đó không còn Dạ La bảo chủ tới cứu người. Nếu bản thân Lạc Kiếm sơn trang có vấn đề, chúng ta chạy tới chỉ là tự chui vào lưới.”
Hoàng thượng nói cho mọi người liên tục gật đầu.
Hoàng thượng lại nói: “Lần trước ta đã định xong phương lược, muốn làm một số chuyện khiến người khác chú ý ở trấn Tàm Hồ, để Lạc Kiếm sơn trang cũng phát thiếp mời cho chúng ta. Thừa nước đục thả câu, đi xem Luyện Thần Chú hội là cái gì. Nhưng chuyện của A Bất Lặc Tư nhắc nhở ta. Nếu thực lực không đủ, dù trông thấy, cũng không ngăn được. Bởi vậy ta muốn hai bút cùng vẽ, lát nữa ta viết một lá thư cho Bạch Mã, yêu cầu hắn hành động tùy cơ ứng biến. Tuy biên quan Bắc Cương xa nơi đây, nhưng chỉ cần đua tới tay, với bản sự của Bạch Mã, cho hắn ba ngày, dù là thiên hạ cũng có thể đến.”
Bạch Mã...... Nếu tên kia tới, đại cục định vậy.
Nhưng tên kia là cuồng công việc, phát tác lên thì ngay cả lời hoàng thượng cũng không nghe. Người này vụ thực bất vụ hư, đã đến tình trạng coi trời bằng vung. Không ai có thể xác định, hắn nhận được thư xin giúp đỡ của hoàng thượng sẽ đêm tối hoả tốc chạy đến, hay là vo tròn ném góc bàn. Không, với cá tính của hắn, nói không chừng một trang giấy cũng không lãng phí, trực tiếp đệm đáy bàn, hoặc là xé câu chữ hữu dụng xuống, coi như mặc bảo chân long rồi bán đi với giá cao.
Có khả năng nhất chính là, một phong thư cũng sẽ không trả lời, cứ để bên chúng ta chờ kết quả. Ai sẽ phó thác an nguy vào hi vọng này a......
Dường như những người khác cũng có ý tứ này, lộ vẻ khó xử, chỉ có Long Tại Thiên hưng phấn nói: “Nếu đại thống lĩnh đến, A Bất Lặc Tư cỏn con còn không phải dễ như trở bàn tay!”
Hoàng thượng vuốt râu cười nói: “Đừng hưng phấn, đây chỉ là bảo hiểm mà thôi. Còn lại vẫn phải dựa vào chúng ta. Chờ phong thư này tới Bắc Cương, chờ thêm Bạch Mã đến, có lẽ đã qua nửa tháng. Đến lúc đó Luyện Thần Chú hội cũng bắt đầu. Nếu không kịp, chúng ta chỉ có thể bất chấp khó khăn vào trước. Về phần phải làm việc ở trấn Tàm Hồ thế nào, ta còn muốn thương lượng một hai với người.”
Lúc tất cả mọi người lộ vẻ kinh ngạc, hoàng thượng nhìn ta nói: “Minh Phi Chân lưu lại, các ngươi lui ra trước, chuẩn bị lên đường đi.”
Vừa nói như vậy, Độc Cô và Long Tại Thiên đều lộ vẻ hồ nghi. Dù sao bọn hắn khác trận doanh với ta, suy nghĩ hàng đầu luôn là lợi ích của trận doanh mình, dường như lập tức nghĩ tới đây có phải dấu hiệu Lục Phiến môn sắp quật khởi hay không. Lặng lẽ cất kỹ sự kinh ngạc và cảnh giác trong mắt, vâng một tiếng lui ra trước, sau đó mới là những người còn lại.
Tô Hiểu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ta, cẩn thận làm khẩu hình: “Đại ngốc, nói lung tung gây họa rồi. Nói chuyện cẩn thận, đừng để bị mắng.”
À ừ...... Tuy ta không muốn làm biến thái, nhưng Hiểu thật sự đáng yêu! ! !
Khụ khụ khụ...... Dễ thương hơn nữa cũng là nam hài tử, dễ thương hơn nữa cũng là nam hài tử......
Ta tập trung ý chí, cẩn thận nói: “Không biết lão gia muốn ta lưu lại......”
“Ngồi xuống trước đã.”
“Trước mặt ngài, nào có vị trí của tiểu nhân. Ta đứng là được.”
Hoàng thượng mỉm cười: “Vừa rồi, ngươi không nói thật.”
Trong lòng ta không nổi gợn sóng, cười nói: “Không biết là câu nào?”
“Sao, ngươi thường xuyên nói dối hả? Ngay cả câu nào cũng không phân biệt được.”
“Không phải vi thần thường nói dối, chỉ là trí nhớ không tốt, ngay cả nói câu nào cũng không nhớ rõ.”
Ta và hoàng thượng nhìn nhau, một lát sau, đột nhiên hai người cười lên. Ta không biết hoàng thượng cười cái gì, hơn nửa là hoàng thượng cũng thế, chỉ là cảm thấy bầu không khí thật sự buồn cười, không kìm lòng được.
Hoàng thượng tức giận nói: “Được rồi, bớt nói nhảm, còn không ngồi xuống.”
“Thất lễ thất lễ.”
Ta vừa cười xin lỗi, vừa ngồi xuống trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của ta, bỗng nhiên cười ầm lên: “Lúc trước chúng ta nghi ngờ ngươi, ngươi cũng biết?”
Hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, vậy mà nói thẳng loại chuyện này. Nhưng bởi vậy, ta cũng thật sự nhẹ nhõm, đáp: “Hơi phát giác, hơi phát giác, không nhiều lắm, không nhiều lắm.”
“Hừ.” Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, cười nói: “Ngươi thật biết giả bộ đó.”