[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 498 : Truyền nhân

Ngày đăng: 08:46 02/08/19

Ta sững sờ một lát, hỏi: “Ngài, ngài nói gì?”
Hoàng thượng cười lạnh nói: “Ta nói ta biết.”
Ta hít một hơi khí lạnh.
“Hả? Ngài biết? Nếu biết thì ta không còn cách nào......”
Ta bất động thanh sắc, khí định thần nhàn, ngưng thần cau mày quát: “Đúng thế! Tối hôm qua ta ăn sạch quân lương! Ăn thì ăn, nhà tiểu nhân không có tiền, không đền nổi đám bánh cao lương đó! Ngài xử trí theo quân pháp đi!”
Nói xong nghểnh cổ lên, có khí thế khảng khái hy sinh của anh hùng hào kiệt.
Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, yên lặng tắt tiếng.
“......”
Này, ngươi cứ như vậy làm ta rất xấu hổ a.
Ta giả bộ giống như vậy, ngươi tin hay không thì tối thiểu cho phản ứng hợp lý đi! Cứ thế này, chẳng phải ta chỉ là một tên nhị hóa ăn sạch bánh cao lương sao!
Hoàng thượng nhìn ta một lát, không lâu sau mới lắc đầu cười khổ: “Đây chính là nguyên nhân trẫm luôn hết cách. Bề ngoài thì ngươi tuỳ tiện nhàm chán, nhưng thật không phải bao cỏ a.”
Ta cười làm lành nói: “Tiểu nhân là tiểu dân thăng đấu, hoàng thượng không tính toán với ta đã là rộng lượng. Sao lại nói hết cách?”
“Cái tên nhà ngươi, được tiện nghi còn muốn khoe mẽ.”
Hoàng thượng không cao hứng cười nói: “Từ rất lâu trước ta đã biết, ngươi không uất ức như bề ngoài, nếu không với sự thông minh của Y Nhân, vì sao còn có thể trọng dụng ngươi. Nhưng ta từng thăm dò ngươi nhiều lần, lại không dò được gì, mây mù dày đặc. Cho dù phái người đi thăm dò, đều là đá chìm đáy biển, hơn phân nửa là biến thành vô cùng hỗn loạn, rối tinh rối mù.”
Những chuyện này ta đều chú ý, đồng thời mỗi lần hoàng thượng thăm dò, ta đều lách mình tránh đi.
Ta đắc ý dào dạt nói: “Tiểu dân vốn là như thế, đương nhiên hoàng thượng sẽ không thử ra gì cả.”
“Đích thực là như vậy.” Hoàng thượng gật gật đầu: “Về sau trẫm tỉnh giấc, không phải ý nghĩ của chúng ta có vấn đề, mà là con người ngươi vốn loạn thất bát tao.”
Quả thật là nói xấu trần trụi a!
Ai loạn thất bát tao a!
Ánh mắt hoàng thượng nhìn ta đầy vi diệu, nhưng không nói tiếp chuyện hắn quan sát thăm dò ta, mà nói.
“Chẳng lẽ thế sự không kỳ diệu sao? Ta và chưởng môn của Đại La sơn các ngươi, cưới một đôi tỷ muội. Mà ngươi vừa vặn vào triều đình làm võ sĩ, cũng suýt có duyên phận cha vợ với ta. Thiếu chút nữa, là cưới nữ nhi của ta.”
Ta ngẩn ra.
Sao?
Nữ nhi?
Ngài nói nữ nhi nào?
Hoàng thượng không để ý tới ta đang ngẩn người, tiếp tục nói: “Nếu ngươi thật sự cưới Hồng Trang, bây giờ xem ra, cũng không có gì xấu. Chỉ là tính tình Hồng nhi quật cường, chuyện này lại không thể miễn cưỡng nàng.”
Ta nghe ra ngụ ý của hoàng thượng, không ngờ hắn cảm thấy ta cưới Hồng Trang điện hạ cũng không sao.
Đột nhiên cảnh báo vang lớn trong lòng ta.
Thế này không bình thường a! Với thân phận một giới bộ đầu của ta, nào có tư cách cưới công chúa. Cho dù cộng thêm ta đại hoạch toàn thắng Ngự Tiền Luận Võ, uy phong bát diện (?), tối thiểu hoàng thượng cũng sẽ không lựa chọn gia hỏa không có tiền đồ như ta. Dường như ánh mắt hoàng thượng nhìn ta không giống dĩ vãng.
Nhưng ta không biết vấn đề ở đâu.
Hoàng thượng đột nhiên nói.
“Tay trái...... Y Nhân gãy, ngươi nghĩ thế nào?”
Ta vốn nghĩ chuyện khác, lại bị ánh mắt nghiêm túc của hoàng thượng bức cho không thể không trả lời trước.
“...... Cho dù chém tay trái của A Bất Lặc Tư, tay trái của lão đại cũng không về được.”
Đến nay ta vẫn quan tâm thương thế trên tay Thẩm lão đại, nếu quậy không tốt, chính là hạ tràng tàn tật cả đời......
“Vậy thì chém hai tay của trứng rùa nhà hắn!”
Ta hung dữ mắng.
“Hay, không tệ. Trái lại là người có đảm đương, Y Nhân không chọn lầm người.”
Sao lời này kỳ quái như vậy...... Nghe không giống chọn thủ hạ lắm a......
Hoàng thượng cười nói: “Kinh lịch chuyện A Bất Lặc Tư, ta đã nhìn rõ mấy người. Minh quân có bằng lòng nghe ta nói hết không.”
“Mời hoàng thượng nói.” Ta cung kính nói.
“Thứ nhất là Quân Vương trắc.”
“Hoàng thượng hoài nghi Quân Vương trắc?”
Hoàng thượng cười khổ nói: “Quân Vương trắc xưa nay trung thành tuyệt đối, không phải ta không tin được bọn hắn. Mà là đời này, ta bị người mình tin tưởng phản bội, không chỉ một lần. Người đều có thất tình lục dục, bất kể võ công cao thấp, tài phú bao nhiêu, chung quy không thể hoàn toàn thoát khỏi dục cầu của mình. Có ít người thích xe đẹp mỹ nhân, có ít người thích vàng bạc châu báu.
Một số thời khắc bọn hắn không muốn làm như thế. Nhưng khi chuyện phát triển đến trình độ nhất định, quyền quyết định lại không hẳn trong tay mình. Cho dù là ta, cũng từng vì tình thế trói buộc, làm ra chuyện trái lương tâm mình. Huống hồ người khác?
Nhưng ta không nói vấn đề của bọn hắn. Mà là lòng trung thành của bọn hắn. Lần này ta hoàn toàn nhìn thấy.
Thứ hai, là Lục Phiến môn ngươi. Đường Dịch và và Tô Hiểu, quả nhiên đều là nhân tài nhất lưu, Y Nhân rất tinh mắt.”
Ta yên lặng nghe, suy nghĩ liên hệ trong này, hoàng thượng đột nhiên nói một câu.
“Y Nhân rất thích ngươi, ngươi biết không?”
“Ha ha?”
Đầu óc ta chưa nảy số, vô ý thức nói: “Ngươi có ngu không?”
Nói xong mới giật mình không đúng, vội vàng che miệng lại, khom lưng xin lỗi hoàng thượng: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, thói quen nghề nghiệp. Không dễ đổi ý, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Hoàng thượng cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: “Trên đời này vốn nhiều nam nhi có tâm tư nhạy bén nhưng chất phác đần độn trong chuyện tình cảm, Y Nhân a, tâm tư của ngươi, không người có thể nhìn thấy.”
Ha ha? Thẩm lão đại thích ta?
Ngươi có ngu không! !
Nói lời này một lần, không thể nói lần thứ hai, ta đành phải nói khiêm tốn một chút.
“Nhưng, nhưng...... Ừm, lão đại sớm có hôn ước, không tiện nói như vậy......”
Hoàng thượng khẽ đảo quái nhãn.
“Làm sao? Nữ nhi của trẫm, ngươi còn dám chọn ba lấy bốn?”
Sao?
Nữ nhi?
Ngài nói người nào...... Khụ khụ khụ, không nói đùa.
Ta dần dần nghe rõ ý tứ của hoàng thượng.
Hoàng thượng nói về Ngự Tiền Luận Võ lúc trước, tuy ta uy phong bát diện, đại hoạch toàn thắng (?), nhưng một mực không thu được khen thưởng tương ứng, hắn có thể làm văn chương với chuyện này. Chỉ cần nguyện ý, hắn có thể thu Thẩm lão đại làm nghĩa nữ, gả cho ta thay công chúa.
Ta cười khổ nói: “Hoàng thượng cũng quá hậu ái tiểu dân. Đừng nói lão đại sẽ không đáp ứng, dù là đáp ứng, chuyện chuyện này...... Thân phận của tiểu dân, lại không có tiền đồ, cũng sợ trì hoãn người ta.”
“Ngươi có thân phận gì? Lúc này còn nói chuyện qua loa với trẫm?”
Trong lòng ta hơi hồi hộp: “Tiểu dân không rõ ý tứ của hoàng thượng.”
“Minh Phi Chân, ngươi nghĩ trẫm thật sự yên tâm với ngươi như vậy? Tự mình xem!”
Hoàng thượng quăng một chồng văn thư trước mặt ta, chữ viết chi chít lấp đầy không gian trên giấy.
Ta vừa cầm lên xem, chợt cảm thấy tê cả da đầu. Phía trên ngoại trừ biểu hiện của ta trong hành trình lần này, ngay cả hành tung mỗi ngày trong hai tháng trước cũng được ghi lại. Trong đó cũng có ghi chép lúc đám nhị đương gia tới kinh thành tìm ta.
Hoàng thượng nghiêm nghị nói.
“Truyền nhân của Đại La sơn nhập thế, lần nào không phải vang danh thiên hạ? Nhưng trẫm không ngờ, Minh Hóa Ngữ tự xưng phong lưu tài trí, chọn đồ không chỉ chọn thiên tử tài tình, hình dạng khí chất cũng trong phạm vi lựa chọn, ai biết lần này lại đi ngược con đường cũ. Ngươi chính là truyền nhân của Đại La sơn thế hệ này, đại đệ tử thủ tịch của Minh Hóa Ngữ, Minh Phi Chân!”
Này này này này! ! ! Lời này quá đáng a! ! !