[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 499 : Suy luận
Ngày đăng: 17:41 21/03/20
Minh Phi Chân, nam, người Nam Kinh, hai mươi tám tuổi, sinh vào năm Nguyên Thánh thứ hai. Sau khi đến đây, văn thư chừa lại một khoảng trống lớn.
Thẳng đến năm nay ta tham gia tuyển chọn Lục Phiến môn, mới lại có ghi chép.
Ta hoả tốc xem lướt qua văn thư báo cáo, đồng thời phân tích chỉnh lý lời của hoàng thượng.
Hoàng thượng đột nhiên chỉ ra ta là truyền nhân thủ đồ của Đại La sơn, rốt cuộc lấy gì làm căn cứ, lại đạt được kết luận từ lúc nào. Ta nhất định phải làm rõ ràng.
Căn cứ đáp án này, ta nhất định phải lựa chọn —— sau này tiếp tục lưu lại kinh thành, hay là kết thúc kế hoạch thoái ẩn, lại tìm nơi thoái ẩn khác.
Sau khi đến tuyển chọn Lục Phiến môn, văn thư lấy ngày làm đơn vị, bắt đầu từ những chuyện vụn vặt lẻ tẻ như ta ở đâu làm gì. Tỷ như mua chân giò ở Đông Pha lâu, mua mứt quả ở chợ tây, uống trộm rượu trong khố phòng, đánh bài với bọn tạp dịch trong hậu viện, cái gì cũng có.
Chữ viết cũng khác nhau, chỉ từ một phần ghi chép này, vừa nhìn đã thấy bút tích của tối thiểu hai mươi người trở lên. Đủ thấy không phải tận lực truy tung, mà do những người khác nhau phân tuyến ẩn nấp ở các nơi trong kinh thành, lại chọn lựa từ báo cáo vừa vặn liên quan đến ta.
Nói cách khác...... Kinh thành là nơi được ghi chép dày đặc, không có ghi chép về quá khứ của ta cũng không kỳ quái —— nếu ta không ở kinh thành mà nói.
Chỗ mấu chốt nhất là sau khi Tranh vương tạo phản thất bại, dường như ta thành đối tượng lưu tâm trọng điểm. Mức độ kỹ càng của báo cáo đột nhiên tăng một đẳng cấp. Ghi chép hành động mỗi ngày đột nhiên đề cao không chỉ gấp mười lần. Chỉ là trong này cũng không có gì đáng chú ý.
Ta một mực xem lướt đến cuối cùng, chỗ chói mắt nhất, quả nhiên chính là lúc nhị đương gia mang tiểu tam tử và tiểu tứ tử tới tìm ta, hơn nữa một mực gọi ta là sư huynh và đại đương gia. Nhìn qua toàn văn, hẳn là xảy ra vấn đề ở đây.
Mà mấu chốt hơn chuyện này, là thái độ của hoàng thượng.
Thần sắc hoang mang của ta rơi trong mắt hoàng thượng, dường như làm hắn hết sức hài lòng.
Trong sự hài lòng này không có bao nhiêu ác ý, tối đa là sự thỏa mãn khi ăn được một quân của người, tiếp cận với ‘Không ngờ gia hỏa ngươi cũng có một ngày như vậy’. Hoàng thượng là người thẳng tính, nếu tất cả thân phận của ta bại lộ, chẳng những hoàng thượng sẽ không phản ứng như thế, mà sắc mặt sẽ không thay đổi, đến khi Tuyệt Phong tam nhân đến mới trực tiếp hạ lệnh giết chết, sẽ không nói nhảm một câu với ta.
Nhưng thái độ của hoàng thượng, lại là thân mật rõ ràng...... Thậm chí thân mật đến muốn gả nghĩa nữ của mình cho ta.
Chẳng lẽ......
Hoàng thượng đắc ý mỉm cười nói: “Chắc ngươi sớm đã chú ý tới. Trẫm đích thực muốn dùng lại Lục Phiến môn.”
Hắn đột nhiên đổi chủ đề, càng đắc ý nhìn dáng vẻ không rõ ràng của ta. Dường như rất hưởng thụ ta trông như một tên thiểu năng trước mặt hắn.
Mà lúc này, ý nghĩ của ta là: Có nên đập chết hắn không, có nên đập chết hắn không......
“Chuyện này trẫm chỉ hơi lộ ngụ ý, trên triều đường đã sôi trào như trẫm muốn chiên mẹ ruột của bọn hắn. Tam ti võ lâm liên luỵ rất rộng, chỉ là dùng lại một phương, cũng không biết sẽ tác động đến lợi ích của bao nhiêu người. Bất kể tại triều tại dã, bao gồm người của Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc đi theo hôm nay. Kỳ thực đều đang yên lặng chờ đợi một khắc trẫm chính thức tuyên bố, muốn dùng lại Lục Phiến môn, chẳng qua là sớm muộn mà thôi. Mà một chuyện lớn như thế...... Ngươi quả thật cho rằng trẫm yên tâm với các ngươi sao?”
Ta bỗng cảm thấy hoàng thượng không ngay thẳng như mặt ngoài. Không sai, hắn đích thực có một mặt khoái ý ân cừu. Nhưng tố chất cơ bản của một quân vương, hắn cũng có toàn bộ, tỷ như lòng dạ.
Tuy hắn đưa ta, Đường Dịch và Tô Hiểu đến ba nha môn học tập, mặt ngoài là trọng dụng, nhưng trong đó không thiếu ý tứ thử nghiệm. Hắn phóng thích tin tức này, ngoại trừ khảo nghiệm chúng ta, cũng muốn biết có bao nhiêu người ràng buộc lợi ích với Kỳ Lân vệ.
Mà nếu hắn chọn trúng chúng ta, nhất định vụng trộm làm những chuyện khác.
Quả nhiên hoàng thượng nói.
“Trẫm muốn trọng dụng Lục Phiến môn, nhất định phải dựa vào người có chí, người có tài năng. Nếu không có người, Lục Phiến môn chỉ là một biển hiệu mà thôi. Trẫm luôn luôn muốn dùng đứa nhỏ Y Nhân, chẳng những một năm hai năm, năm năm mười năm, chỉ cần một ngày còn trẫm, Lục Phiến môn này chính là của nàng. Nhưng những người khác, trẫm không thể bảo đảm bọn hắn tin được. Độ tin cậy của một người, không thể quyết định từ một mặt.”
“Cho nên hoàng thượng...... Triệt để điều tra chúng ta?”
“Không sai, ngươi phản ứng rất nhanh. Quả nhiên là danh môn cao đệ.”
“Bắt đầu từ lúc trẫm có ý dùng lại Lục Phiến môn, đã điều tra sạch sẽ bối cảnh của các ngươi. Tô Hiểu và Đường Dịch đều không có vấn đề. Mà ngươi thần bí nhất, cho dù với tài nguyên của triều đình, cũng không thể tra ra quỹ tích hoạt động của ngươi trước hai mươi tám tuổi, ngay cả một chút xíu cũng không có, dường như cuộc đời của ngươi là một mảnh trống không, đi thẳng đến hai mươi tám tuổi. Trẫm thường xuyên nhìn thấy loại người này, nếu không phải cao nhân ẩn thế, thì là người đáng hoài nghi nhất. Đến khi điều tra ra, Hồng Thập Bát —— Vạn Lý Thừa Long của Đại La sơn, đã từng gọi ngươi là đại đương gia. Hình như sau lưng hắn còn có hai người hình tượng đặc dị, đoán chừng cùng là truyền nhân của Đại La sơn. Trẫm mới bắt đầu thấy, ngươi quả nhiên là người của Đại La sơn.”
“...... Thì ra hoàng thượng chưa từng tin tưởng ta.”
“Trẫm tin hay không đều không trọng yếu. Khi trẫm muốn làm việc tạo phúc cho thiên hạ, mức độ mà ý kiến cá nhân có thể can thiệp, không lớn như ngươi tưởng tượng. Ý kiến của trẫm, thậm chí có lúc không cần.”
“Nhưng...... Vì sao hoàng thượng lại cảm thấy, ta là truyền nhân của Đại La sơn. Sư phụ ta là Vô Sơn đạo nhân, không phải ta đã sớm nói sao?”
“Hừ, không nói Vô Sơn đạo nhân vốn không lưu lại danh tự của truyền nhân, cho dù là có, hẳn cũng không thoát tập tính của Đạo lưu. Ngươi xem quỹ tích sinh hoạt của mình, có phong phạm Đạo gia không?”
Ta sờ mũi, ừm...... Ta cũng thường xuyên mắng hòa thượng a.
“Dọc con đường này, biểu hiện của ngươi một mực chói mắt. Trong khách sạn ở tiểu trấn hôm đó, cũng nhờ ngươi giải vây mới ngăn ngừa kết quả bết bát nhất. Lúc trông thấy ngươi cầm đồng tiền tính toán, trẫm liền nhớ tới thái sư phụ và sư phụ ngươi, đều nổi tiếng giang hồ nhờ trí toán thông thần. Cộng thêm sự kiện Hồng Thập Bát, trẫm một mực có lòng nghi ngờ. Về sau cho rằng ngươi là Dạ La bảo chủ, tạm gác lại ý tưởng này. Trong đêm qua trẫm nhớ ra, nếu ngươi không phải truyền nhân của Đại La sơn, làm sao biết nhân vật như Dạ La bảo chủ?
Năm đó sư phụ ngươi lấy trí quan nổi tiếng thiên hạ, đặc biệt tinh thông toán học, mở miệng tất trúng. Quả thật đến tình trạng tiên tri. Lời hắn nói, cho tới bây giờ không có không làm.”
Nghe xong lời này ta vô cùng thoải mái.
Với loại đánh giá này, ta chỉ muốn nói một câu —— ngươi bị lừa a hoàng thượng!
Lời lão hỗn đản kia nói với ta, gần như không làm được câu nào a! Nếu không vì hắn, bây giờ ta có một đầu tóc trắng, không tới ba mươi tuổi đã nhuộm tóc đến muốn chết muốn sống sao! Nếu không phải hắn lừa gạt tiểu cô nương mà chưa bao giờ biết thu liễm, phong lưu nghiệt nợ xuyên suốt từ nam đến bắc, nơi đâu cũng có tình nhân cũ, bây giờ ngay cả Đại La sơn ta cũng không muốn trở về sao! Khi còn bé ta gần như cho rằng nửa cái võ lâm đều là hậu cung của sư phụ ta a!
Hoàng thượng không để ý tới ta, tiếp tục nói.
“Trẫm vẫn luôn suy nghĩ. Thiếu Lâm Võ Đang đều có truyền nhân hành tẩu giang hồ. Xưa nay môn nhân Thiếu Lâm ít xuất hiện, nhưng cũng có cao thủ trong triều đình. Võ Đang thì khỏi cần nói, tuy không biết vì sao một đời trẻ tuổi không có cao thủ nào tinh thông Thái Cực Thần Công, nhưng vẫn là cao thủ không dứt. Nhưng dòng chính của Đại La sơn lại không có nhiều tin tức. Phải biết Đại La sơn ngươi không giống Thiếu Lâm Võ Đang, thích làm việc cao điệu nhất, lần nào truyền nhân nhập thế mà không quậy đến long trời lở đất?
Vạn Lý Thừa Long —— Hồng Thập Bát đó, vừa nhắc tới cao thủ thế hệ trẻ tuổi, không có mấy người hơn được hắn. Nhưng người giang hồ lại gọi hắn là Ẩn Hùng. Bởi vì nghe nói hắn là nhị đệ tử, không tiện cướp danh tiếng của đại sư huynh. Nhị đệ tử như thế này, truyền nhân thủ tịch có thể nghĩ. Nhưng trẫm thường chú ý tin tức giang hồ, lại không nghe được bao nhiêu võ danh liên quan đến thủ đồ này tại thế.
Tối hôm qua các ngươi đều đi ngủ, trẫm lại nhớ tới chuyện này, lúc trở mình, rốt cuộc nghĩ thông suốt. Minh Hóa Ngữ tuy vang danh thiên hạ, chẳng phải cũng không thường nghe nói hắn từng động thủ với người nào ở chỗ nào vào lúc nào sao? Mặc dù biết võ công hắn rất cao, nhưng vẫn lấy trí danh quảng truyền. Trẫm có giả thuyết lớn mật, truyền nhân đời mới này, nếu là Minh Hóa Ngữ dạy, chưa chắc là cao thủ có võ công rất mạnh, cũng có thể là nhân vật tinh nghiên thao lược, sở trường trí kế. Hai bên hợp lại, kết luận này không khó đạt được.”
Thẳng đến năm nay ta tham gia tuyển chọn Lục Phiến môn, mới lại có ghi chép.
Ta hoả tốc xem lướt qua văn thư báo cáo, đồng thời phân tích chỉnh lý lời của hoàng thượng.
Hoàng thượng đột nhiên chỉ ra ta là truyền nhân thủ đồ của Đại La sơn, rốt cuộc lấy gì làm căn cứ, lại đạt được kết luận từ lúc nào. Ta nhất định phải làm rõ ràng.
Căn cứ đáp án này, ta nhất định phải lựa chọn —— sau này tiếp tục lưu lại kinh thành, hay là kết thúc kế hoạch thoái ẩn, lại tìm nơi thoái ẩn khác.
Sau khi đến tuyển chọn Lục Phiến môn, văn thư lấy ngày làm đơn vị, bắt đầu từ những chuyện vụn vặt lẻ tẻ như ta ở đâu làm gì. Tỷ như mua chân giò ở Đông Pha lâu, mua mứt quả ở chợ tây, uống trộm rượu trong khố phòng, đánh bài với bọn tạp dịch trong hậu viện, cái gì cũng có.
Chữ viết cũng khác nhau, chỉ từ một phần ghi chép này, vừa nhìn đã thấy bút tích của tối thiểu hai mươi người trở lên. Đủ thấy không phải tận lực truy tung, mà do những người khác nhau phân tuyến ẩn nấp ở các nơi trong kinh thành, lại chọn lựa từ báo cáo vừa vặn liên quan đến ta.
Nói cách khác...... Kinh thành là nơi được ghi chép dày đặc, không có ghi chép về quá khứ của ta cũng không kỳ quái —— nếu ta không ở kinh thành mà nói.
Chỗ mấu chốt nhất là sau khi Tranh vương tạo phản thất bại, dường như ta thành đối tượng lưu tâm trọng điểm. Mức độ kỹ càng của báo cáo đột nhiên tăng một đẳng cấp. Ghi chép hành động mỗi ngày đột nhiên đề cao không chỉ gấp mười lần. Chỉ là trong này cũng không có gì đáng chú ý.
Ta một mực xem lướt đến cuối cùng, chỗ chói mắt nhất, quả nhiên chính là lúc nhị đương gia mang tiểu tam tử và tiểu tứ tử tới tìm ta, hơn nữa một mực gọi ta là sư huynh và đại đương gia. Nhìn qua toàn văn, hẳn là xảy ra vấn đề ở đây.
Mà mấu chốt hơn chuyện này, là thái độ của hoàng thượng.
Thần sắc hoang mang của ta rơi trong mắt hoàng thượng, dường như làm hắn hết sức hài lòng.
Trong sự hài lòng này không có bao nhiêu ác ý, tối đa là sự thỏa mãn khi ăn được một quân của người, tiếp cận với ‘Không ngờ gia hỏa ngươi cũng có một ngày như vậy’. Hoàng thượng là người thẳng tính, nếu tất cả thân phận của ta bại lộ, chẳng những hoàng thượng sẽ không phản ứng như thế, mà sắc mặt sẽ không thay đổi, đến khi Tuyệt Phong tam nhân đến mới trực tiếp hạ lệnh giết chết, sẽ không nói nhảm một câu với ta.
Nhưng thái độ của hoàng thượng, lại là thân mật rõ ràng...... Thậm chí thân mật đến muốn gả nghĩa nữ của mình cho ta.
Chẳng lẽ......
Hoàng thượng đắc ý mỉm cười nói: “Chắc ngươi sớm đã chú ý tới. Trẫm đích thực muốn dùng lại Lục Phiến môn.”
Hắn đột nhiên đổi chủ đề, càng đắc ý nhìn dáng vẻ không rõ ràng của ta. Dường như rất hưởng thụ ta trông như một tên thiểu năng trước mặt hắn.
Mà lúc này, ý nghĩ của ta là: Có nên đập chết hắn không, có nên đập chết hắn không......
“Chuyện này trẫm chỉ hơi lộ ngụ ý, trên triều đường đã sôi trào như trẫm muốn chiên mẹ ruột của bọn hắn. Tam ti võ lâm liên luỵ rất rộng, chỉ là dùng lại một phương, cũng không biết sẽ tác động đến lợi ích của bao nhiêu người. Bất kể tại triều tại dã, bao gồm người của Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc đi theo hôm nay. Kỳ thực đều đang yên lặng chờ đợi một khắc trẫm chính thức tuyên bố, muốn dùng lại Lục Phiến môn, chẳng qua là sớm muộn mà thôi. Mà một chuyện lớn như thế...... Ngươi quả thật cho rằng trẫm yên tâm với các ngươi sao?”
Ta bỗng cảm thấy hoàng thượng không ngay thẳng như mặt ngoài. Không sai, hắn đích thực có một mặt khoái ý ân cừu. Nhưng tố chất cơ bản của một quân vương, hắn cũng có toàn bộ, tỷ như lòng dạ.
Tuy hắn đưa ta, Đường Dịch và Tô Hiểu đến ba nha môn học tập, mặt ngoài là trọng dụng, nhưng trong đó không thiếu ý tứ thử nghiệm. Hắn phóng thích tin tức này, ngoại trừ khảo nghiệm chúng ta, cũng muốn biết có bao nhiêu người ràng buộc lợi ích với Kỳ Lân vệ.
Mà nếu hắn chọn trúng chúng ta, nhất định vụng trộm làm những chuyện khác.
Quả nhiên hoàng thượng nói.
“Trẫm muốn trọng dụng Lục Phiến môn, nhất định phải dựa vào người có chí, người có tài năng. Nếu không có người, Lục Phiến môn chỉ là một biển hiệu mà thôi. Trẫm luôn luôn muốn dùng đứa nhỏ Y Nhân, chẳng những một năm hai năm, năm năm mười năm, chỉ cần một ngày còn trẫm, Lục Phiến môn này chính là của nàng. Nhưng những người khác, trẫm không thể bảo đảm bọn hắn tin được. Độ tin cậy của một người, không thể quyết định từ một mặt.”
“Cho nên hoàng thượng...... Triệt để điều tra chúng ta?”
“Không sai, ngươi phản ứng rất nhanh. Quả nhiên là danh môn cao đệ.”
“Bắt đầu từ lúc trẫm có ý dùng lại Lục Phiến môn, đã điều tra sạch sẽ bối cảnh của các ngươi. Tô Hiểu và Đường Dịch đều không có vấn đề. Mà ngươi thần bí nhất, cho dù với tài nguyên của triều đình, cũng không thể tra ra quỹ tích hoạt động của ngươi trước hai mươi tám tuổi, ngay cả một chút xíu cũng không có, dường như cuộc đời của ngươi là một mảnh trống không, đi thẳng đến hai mươi tám tuổi. Trẫm thường xuyên nhìn thấy loại người này, nếu không phải cao nhân ẩn thế, thì là người đáng hoài nghi nhất. Đến khi điều tra ra, Hồng Thập Bát —— Vạn Lý Thừa Long của Đại La sơn, đã từng gọi ngươi là đại đương gia. Hình như sau lưng hắn còn có hai người hình tượng đặc dị, đoán chừng cùng là truyền nhân của Đại La sơn. Trẫm mới bắt đầu thấy, ngươi quả nhiên là người của Đại La sơn.”
“...... Thì ra hoàng thượng chưa từng tin tưởng ta.”
“Trẫm tin hay không đều không trọng yếu. Khi trẫm muốn làm việc tạo phúc cho thiên hạ, mức độ mà ý kiến cá nhân có thể can thiệp, không lớn như ngươi tưởng tượng. Ý kiến của trẫm, thậm chí có lúc không cần.”
“Nhưng...... Vì sao hoàng thượng lại cảm thấy, ta là truyền nhân của Đại La sơn. Sư phụ ta là Vô Sơn đạo nhân, không phải ta đã sớm nói sao?”
“Hừ, không nói Vô Sơn đạo nhân vốn không lưu lại danh tự của truyền nhân, cho dù là có, hẳn cũng không thoát tập tính của Đạo lưu. Ngươi xem quỹ tích sinh hoạt của mình, có phong phạm Đạo gia không?”
Ta sờ mũi, ừm...... Ta cũng thường xuyên mắng hòa thượng a.
“Dọc con đường này, biểu hiện của ngươi một mực chói mắt. Trong khách sạn ở tiểu trấn hôm đó, cũng nhờ ngươi giải vây mới ngăn ngừa kết quả bết bát nhất. Lúc trông thấy ngươi cầm đồng tiền tính toán, trẫm liền nhớ tới thái sư phụ và sư phụ ngươi, đều nổi tiếng giang hồ nhờ trí toán thông thần. Cộng thêm sự kiện Hồng Thập Bát, trẫm một mực có lòng nghi ngờ. Về sau cho rằng ngươi là Dạ La bảo chủ, tạm gác lại ý tưởng này. Trong đêm qua trẫm nhớ ra, nếu ngươi không phải truyền nhân của Đại La sơn, làm sao biết nhân vật như Dạ La bảo chủ?
Năm đó sư phụ ngươi lấy trí quan nổi tiếng thiên hạ, đặc biệt tinh thông toán học, mở miệng tất trúng. Quả thật đến tình trạng tiên tri. Lời hắn nói, cho tới bây giờ không có không làm.”
Nghe xong lời này ta vô cùng thoải mái.
Với loại đánh giá này, ta chỉ muốn nói một câu —— ngươi bị lừa a hoàng thượng!
Lời lão hỗn đản kia nói với ta, gần như không làm được câu nào a! Nếu không vì hắn, bây giờ ta có một đầu tóc trắng, không tới ba mươi tuổi đã nhuộm tóc đến muốn chết muốn sống sao! Nếu không phải hắn lừa gạt tiểu cô nương mà chưa bao giờ biết thu liễm, phong lưu nghiệt nợ xuyên suốt từ nam đến bắc, nơi đâu cũng có tình nhân cũ, bây giờ ngay cả Đại La sơn ta cũng không muốn trở về sao! Khi còn bé ta gần như cho rằng nửa cái võ lâm đều là hậu cung của sư phụ ta a!
Hoàng thượng không để ý tới ta, tiếp tục nói.
“Trẫm vẫn luôn suy nghĩ. Thiếu Lâm Võ Đang đều có truyền nhân hành tẩu giang hồ. Xưa nay môn nhân Thiếu Lâm ít xuất hiện, nhưng cũng có cao thủ trong triều đình. Võ Đang thì khỏi cần nói, tuy không biết vì sao một đời trẻ tuổi không có cao thủ nào tinh thông Thái Cực Thần Công, nhưng vẫn là cao thủ không dứt. Nhưng dòng chính của Đại La sơn lại không có nhiều tin tức. Phải biết Đại La sơn ngươi không giống Thiếu Lâm Võ Đang, thích làm việc cao điệu nhất, lần nào truyền nhân nhập thế mà không quậy đến long trời lở đất?
Vạn Lý Thừa Long —— Hồng Thập Bát đó, vừa nhắc tới cao thủ thế hệ trẻ tuổi, không có mấy người hơn được hắn. Nhưng người giang hồ lại gọi hắn là Ẩn Hùng. Bởi vì nghe nói hắn là nhị đệ tử, không tiện cướp danh tiếng của đại sư huynh. Nhị đệ tử như thế này, truyền nhân thủ tịch có thể nghĩ. Nhưng trẫm thường chú ý tin tức giang hồ, lại không nghe được bao nhiêu võ danh liên quan đến thủ đồ này tại thế.
Tối hôm qua các ngươi đều đi ngủ, trẫm lại nhớ tới chuyện này, lúc trở mình, rốt cuộc nghĩ thông suốt. Minh Hóa Ngữ tuy vang danh thiên hạ, chẳng phải cũng không thường nghe nói hắn từng động thủ với người nào ở chỗ nào vào lúc nào sao? Mặc dù biết võ công hắn rất cao, nhưng vẫn lấy trí danh quảng truyền. Trẫm có giả thuyết lớn mật, truyền nhân đời mới này, nếu là Minh Hóa Ngữ dạy, chưa chắc là cao thủ có võ công rất mạnh, cũng có thể là nhân vật tinh nghiên thao lược, sở trường trí kế. Hai bên hợp lại, kết luận này không khó đạt được.”