[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 504 : Hỏa Phượng
Ngày đăng: 17:42 21/03/20
Lưỡi đao cắt vào huyết nhục, mạnh mẽ chặt đứt cổ, kéo theo một trận mưa máu —— ta có thể lập tức tưởng tượng ra hình ảnh như thế.
Ta che khuất con mắt Tô Hiểu, Tô Hiểu ngốc manh nói: “Minh đại ca, thế này là sao?”
“Hiểu, cẩn thận gió lớn đau lưỡi.”
“Sao? Á Minh!”
Tô Hiểu không kịp nói, ta đã bắt đầu kéo, vận Dạ Bộ chạy vội. Phong cảnh bên người không ngừng bay ngược, nhưng tốc độ của ta vẫn đang đề cao. Bây giờ dù có người đi đường quan sát, cũng chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh không rõ ràng. Hoặc là cảm thấy hoa mắt trong phút chốc, ngay cả bóng người cũng không phân biệt được thì ta đã đi xa.
Khẳng định ngoài năm dặm đã ra nhân mạng. Nếu bình thường ta cũng không khẩn trương như vậy, nhưng trong động tĩnh ta nghe thấy, có pháp môn vận công của một người —— nói chuẩn xác, đó là một pháp môn vận công tương đối quen thuộc. Nếu không vận Tha Tâm thông, cho dù là ta, cũng cần dốc sức ngưng tụ nhĩ lực để nghe, mới có thể xác nhận tình hình vận hành nội khí của một người ngoài năm dặm đường.
Nhưng tình hình vận công của môn phái này tương đối đặc biệt, cho dù trong đám người cũng dễ chú ý tới nhất. Bởi vì các nàng vừa ra tay, nhất định là đất rung núi chuyển.
Ta không xác định được người nào tới, nhưng ta rất rõ ràng, các nàng chính là bên rơi xuống hạ phong.
Ta không ngừng đề cao tốc độ, theo khoảng cách càng ngày càng gần, âm thanh cũng rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy đó là một gian miếu sơn thần bỏ hoang. Trong đầu ta hiện lên tràng diện kịch đấu trong miếu.
Trong miếu sơn thần, có khoảng mười bốn mười lăm người, chia ra đứng hai bên trái phải. Bên chiếm thượng phong khoảng chừng chín người, bên các nàng thì chỉ có sáu, nếu loại trừ một người đã chết.
Kỳ quái......
Ta vốn tưởng địch thủ các nàng gặp phải, nhất định là hùng bá một phương hắc đạo. Xưa nay môn phái võ lâm chính đạo giao hảo với các nàng, lẽ ra không có lý do đối nghịch báo thù. Nhưng ai biết chẳng những không phải, đối thủ của các nàng đều là cao thủ trong bạch đạo.
Trong chín người đối địch với các nàng, có một người là đao khách của Long Hổ đao môn, hai người là cao thủ Đạo gia của Hồi Phong quan Giang Nam, ba người là kiếm khách của Điểm Thương kiếm phái. Long Hổ đao môn, Hồi Phong quan và Điểm Thương phái đều là đại phái chính đạo trứ danh. Một người trong đó là cao thủ của Thiên Nhất đạo Nam Cương. Thiên Nhất đạo cũng là môn phái chính đạo trong Hán thống ở Nam Cương. Có một người thâm tàng bất lộ, thậm chí ta không thể nghe ra lai lịch võ công của hắn, bất kể bên nào trong miếu, võ công người này cũng cao nhất. Mà một người cuối cùng, võ công trên người vô cùng hỗn tạp, nhưng nội công lại chính đại hùng hậu, càng không phải người đến từ tà phái.
Ta càng nghe càng thấy kỳ quái, rốt cuộc vì sao những người này đánh nhau với Ngô Đồng Kim Vũ hiên?
**********
Trong miếu sơn thần, một đại hán vạm vỡ cầm cương đao múa đến kín không kẽ hở, lưỡi đao như thấm dầu, lúc múa như một tầng quang tráo mờ đục đang lưu động. Nếu không có từng điểm bụi hoa đỏ máu bắn tung toé, suýt nữa cho rằng trong tay hắn không phải một thanh đao, mà là một cái kim quang tráo.
Quân này cao chín thước, lưng hùm vai gấu, bắp thịt cuồn cuộn, tài liệu của cương đao rắn chắn, chính là một thanh Quỷ Đầu đại đao nặng đến hơn sáu mươi cân. Xem thể phách và cơ bắp của hắn, nhìn đao quang và bộ pháp tung hoành của hắn, không khó nghĩ ra võ công của hắn thiên về cương mãnh đối cứng, lấy kiên công thành, lấy lực phá xảo. Mà nếu hắn phát động công phu chân thực, hiếm người có thể đối cứng hơn mười hiệp.
Bản thân hắn am hiểu đấu pháp nhất lực hàng thập hội, hơi nổi tiếng trên giang hồ. Sau khi tập được đao chiêu của Long Hổ đao môn, càng là thanh thế đại thịnh. Long Hổ trọng đao của Long Hổ đao môn, chính là pháp môn sử dụng khoái đao pháp với trọng binh. Có thể dùng ba phần lực đạo, phát động binh khí vô cùng. Chính là một môn đao pháp tinh xảo không thể tưởng tượng nổi. Long Hổ đao môn hưởng thịnh danh ở vùng Long Hổ sơn, không phải nhờ may mắn.
Một thanh trọng đao chém ra, trọng lượng bản thân cộng thêm thủ kình của hắn, nói ít cũng 200 cân. Không nói đao pháp tinh xảo kỳ ảo, cho dù rất không lưu loát, chỉ có nhanh, cũng làm người rất đau đầu. Mà mỗi đao của hắn không chỉ có lực đạo nặng nề, còn có thể múa đến hổ hổ sinh phong, khoái cực vô luân. Đao quang mênh mông xen lẫn thanh thế doạ người, xưa nay chưa sử dụng đến chỗ tinh diệu của đao pháp, địch nhân đã kêu to đầu hàng.
Ngay cả chưởng môn đương nhiệm của Long Hổ đao môn, cũng hết sức hài lòng với đệ tử nửa đường thu vào này. Khâm điểm làm nhân tuyển dự khuyết cho vị trí chưởng môn đời kế. Tin tưởng Long Hổ trọng đao, sẽ phát dương quang đại trong tay hắn.
Môn nhân này xưng Long Hổ Trọng Đao Vương —— Vương Triều, chính là nam tử đang múa Quỷ Đầu đại đao.
Đối trận với hắn là một nữ tử.
Nàng mặc một bộ áo ni trắng, đầu đội mũ tăng, từ hình dáng có thể nhìn ra dưới mũ không để tóc. Thấy rõ không phải cư sĩ ở nhà, là người xuất gia chính cống. Thần tình nàng nghiêm túc, hai tay trần xuyên lách trong ánh đao của địch nhân. Một công một thủ rất có chừng mực, không tham công liều lĩnh, sau khi một chiêu thành công lập tức rút về phòng thủ. Ánh mắt, thân pháp, chưởng pháp ba hợp làm một, như thánh tăng nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nhìn kỹ diện mục của nàng, lại phát hiện tướng mạo của ni cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm này rất kì lạ. Nàng vốn có một đôi mắt phượng, lông mày xéo rất có anh khí, tướng mạo rất đẹp. Nhưng đôi môi nhếch lên tạo ra đường cong cứng thẳng, lộ ra tính cách cương liệt dưới bề ngoài nhã nhặn của nàng. Tướng mạo cương liệt như vậy, không biết vì sao lại xuất gia.
Vương Triều lại hung hăng chém mạnh, nhe răng trợn mắt, mặt đỏ tía tai, thở hồng hộc với người xuất gia này. Dường như hận không thể giết sạch mười tám đời tổ tông của đối phương —— nếu hắn có thể chuyển thủ làm công.
Nếu nhìn cẩn thận hơn, sẽ phát hiện Vương Triều —— người xưng Long Hổ Trọng Đao Vương, múa đến hổ hổ sinh phong, đao quang thắng tuyết —— không phải bên tiến công.
Đao của hắn vung vẩy thành một quang cầu lớn, kín không kẽ hở, thủ cực chặt. Nếu không như thế, hắn đã tan rã dưới thế công như thiên thần của đối phương.
Vương Triều vung đao như thế hơn mười chiêu, cho dù trời sinh thần lực, cộng thêm diệu pháp của sư môn, cũng đã mệt mỏi.
Nhưng vào thời khắc này, địch nhân lại không định bỏ qua cho hắn.
—— Lại, lại tới! !
Vương Triều tập trung ý chí, vội vàng kéo lưỡi đao quăng nhiều hơn vài tấc về, dùng làm thủ thế. Nhưng chỉ sai vài tấc, lại vẫn chậm.
Ni cô kia thoáng thấy cơ hội, diện mục trầm tĩnh như nước hiện ra nụ cười phù hợp tuổi tác trẻ trung của nàng, trong nháy mắt đó, nụ cười của nàng tựa như mãnh thú.
Một cánh tay ngọc nhỏ dài, ấn trên lưỡi đao của Vương Triều.
Vương Triều thầm nghĩ: Mạng ta xong rồi! !
Một cương lực khổng lồ đến không thể hình dung đột nhiên phát ra!
Vương Triều chỉ cảm thấy, so với một kích này, thế công lúc trước của nàng chỉ như trò trẻ con. Trọng chưởng pháp dần dần tăng cường vừa nãy hoàn toàn không thể so sánh, một kích này gần như đánh ngũ tạng lục phủ của Vương Triều thành một đám.
Vương Triều bay ngược ra ngoài, trước khi rơi xuống đất, đã đoạn khí.
Trong miếu sơn thần, một người trẻ tuổi lẩm bẩm: “Cương kình của mỹ nhân này thật mãnh liệt.”
Một lão giả giải thích: “Công tử, đây là đương nhiên. Tuy nữ tử này là ni cô, nhưng là truyền nhân dòng chính của Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Người giang hồ xưng, Lôi Vũ Hỏa Phượng!”
Ta che khuất con mắt Tô Hiểu, Tô Hiểu ngốc manh nói: “Minh đại ca, thế này là sao?”
“Hiểu, cẩn thận gió lớn đau lưỡi.”
“Sao? Á Minh!”
Tô Hiểu không kịp nói, ta đã bắt đầu kéo, vận Dạ Bộ chạy vội. Phong cảnh bên người không ngừng bay ngược, nhưng tốc độ của ta vẫn đang đề cao. Bây giờ dù có người đi đường quan sát, cũng chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh không rõ ràng. Hoặc là cảm thấy hoa mắt trong phút chốc, ngay cả bóng người cũng không phân biệt được thì ta đã đi xa.
Khẳng định ngoài năm dặm đã ra nhân mạng. Nếu bình thường ta cũng không khẩn trương như vậy, nhưng trong động tĩnh ta nghe thấy, có pháp môn vận công của một người —— nói chuẩn xác, đó là một pháp môn vận công tương đối quen thuộc. Nếu không vận Tha Tâm thông, cho dù là ta, cũng cần dốc sức ngưng tụ nhĩ lực để nghe, mới có thể xác nhận tình hình vận hành nội khí của một người ngoài năm dặm đường.
Nhưng tình hình vận công của môn phái này tương đối đặc biệt, cho dù trong đám người cũng dễ chú ý tới nhất. Bởi vì các nàng vừa ra tay, nhất định là đất rung núi chuyển.
Ta không xác định được người nào tới, nhưng ta rất rõ ràng, các nàng chính là bên rơi xuống hạ phong.
Ta không ngừng đề cao tốc độ, theo khoảng cách càng ngày càng gần, âm thanh cũng rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy đó là một gian miếu sơn thần bỏ hoang. Trong đầu ta hiện lên tràng diện kịch đấu trong miếu.
Trong miếu sơn thần, có khoảng mười bốn mười lăm người, chia ra đứng hai bên trái phải. Bên chiếm thượng phong khoảng chừng chín người, bên các nàng thì chỉ có sáu, nếu loại trừ một người đã chết.
Kỳ quái......
Ta vốn tưởng địch thủ các nàng gặp phải, nhất định là hùng bá một phương hắc đạo. Xưa nay môn phái võ lâm chính đạo giao hảo với các nàng, lẽ ra không có lý do đối nghịch báo thù. Nhưng ai biết chẳng những không phải, đối thủ của các nàng đều là cao thủ trong bạch đạo.
Trong chín người đối địch với các nàng, có một người là đao khách của Long Hổ đao môn, hai người là cao thủ Đạo gia của Hồi Phong quan Giang Nam, ba người là kiếm khách của Điểm Thương kiếm phái. Long Hổ đao môn, Hồi Phong quan và Điểm Thương phái đều là đại phái chính đạo trứ danh. Một người trong đó là cao thủ của Thiên Nhất đạo Nam Cương. Thiên Nhất đạo cũng là môn phái chính đạo trong Hán thống ở Nam Cương. Có một người thâm tàng bất lộ, thậm chí ta không thể nghe ra lai lịch võ công của hắn, bất kể bên nào trong miếu, võ công người này cũng cao nhất. Mà một người cuối cùng, võ công trên người vô cùng hỗn tạp, nhưng nội công lại chính đại hùng hậu, càng không phải người đến từ tà phái.
Ta càng nghe càng thấy kỳ quái, rốt cuộc vì sao những người này đánh nhau với Ngô Đồng Kim Vũ hiên?
**********
Trong miếu sơn thần, một đại hán vạm vỡ cầm cương đao múa đến kín không kẽ hở, lưỡi đao như thấm dầu, lúc múa như một tầng quang tráo mờ đục đang lưu động. Nếu không có từng điểm bụi hoa đỏ máu bắn tung toé, suýt nữa cho rằng trong tay hắn không phải một thanh đao, mà là một cái kim quang tráo.
Quân này cao chín thước, lưng hùm vai gấu, bắp thịt cuồn cuộn, tài liệu của cương đao rắn chắn, chính là một thanh Quỷ Đầu đại đao nặng đến hơn sáu mươi cân. Xem thể phách và cơ bắp của hắn, nhìn đao quang và bộ pháp tung hoành của hắn, không khó nghĩ ra võ công của hắn thiên về cương mãnh đối cứng, lấy kiên công thành, lấy lực phá xảo. Mà nếu hắn phát động công phu chân thực, hiếm người có thể đối cứng hơn mười hiệp.
Bản thân hắn am hiểu đấu pháp nhất lực hàng thập hội, hơi nổi tiếng trên giang hồ. Sau khi tập được đao chiêu của Long Hổ đao môn, càng là thanh thế đại thịnh. Long Hổ trọng đao của Long Hổ đao môn, chính là pháp môn sử dụng khoái đao pháp với trọng binh. Có thể dùng ba phần lực đạo, phát động binh khí vô cùng. Chính là một môn đao pháp tinh xảo không thể tưởng tượng nổi. Long Hổ đao môn hưởng thịnh danh ở vùng Long Hổ sơn, không phải nhờ may mắn.
Một thanh trọng đao chém ra, trọng lượng bản thân cộng thêm thủ kình của hắn, nói ít cũng 200 cân. Không nói đao pháp tinh xảo kỳ ảo, cho dù rất không lưu loát, chỉ có nhanh, cũng làm người rất đau đầu. Mà mỗi đao của hắn không chỉ có lực đạo nặng nề, còn có thể múa đến hổ hổ sinh phong, khoái cực vô luân. Đao quang mênh mông xen lẫn thanh thế doạ người, xưa nay chưa sử dụng đến chỗ tinh diệu của đao pháp, địch nhân đã kêu to đầu hàng.
Ngay cả chưởng môn đương nhiệm của Long Hổ đao môn, cũng hết sức hài lòng với đệ tử nửa đường thu vào này. Khâm điểm làm nhân tuyển dự khuyết cho vị trí chưởng môn đời kế. Tin tưởng Long Hổ trọng đao, sẽ phát dương quang đại trong tay hắn.
Môn nhân này xưng Long Hổ Trọng Đao Vương —— Vương Triều, chính là nam tử đang múa Quỷ Đầu đại đao.
Đối trận với hắn là một nữ tử.
Nàng mặc một bộ áo ni trắng, đầu đội mũ tăng, từ hình dáng có thể nhìn ra dưới mũ không để tóc. Thấy rõ không phải cư sĩ ở nhà, là người xuất gia chính cống. Thần tình nàng nghiêm túc, hai tay trần xuyên lách trong ánh đao của địch nhân. Một công một thủ rất có chừng mực, không tham công liều lĩnh, sau khi một chiêu thành công lập tức rút về phòng thủ. Ánh mắt, thân pháp, chưởng pháp ba hợp làm một, như thánh tăng nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nhìn kỹ diện mục của nàng, lại phát hiện tướng mạo của ni cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm này rất kì lạ. Nàng vốn có một đôi mắt phượng, lông mày xéo rất có anh khí, tướng mạo rất đẹp. Nhưng đôi môi nhếch lên tạo ra đường cong cứng thẳng, lộ ra tính cách cương liệt dưới bề ngoài nhã nhặn của nàng. Tướng mạo cương liệt như vậy, không biết vì sao lại xuất gia.
Vương Triều lại hung hăng chém mạnh, nhe răng trợn mắt, mặt đỏ tía tai, thở hồng hộc với người xuất gia này. Dường như hận không thể giết sạch mười tám đời tổ tông của đối phương —— nếu hắn có thể chuyển thủ làm công.
Nếu nhìn cẩn thận hơn, sẽ phát hiện Vương Triều —— người xưng Long Hổ Trọng Đao Vương, múa đến hổ hổ sinh phong, đao quang thắng tuyết —— không phải bên tiến công.
Đao của hắn vung vẩy thành một quang cầu lớn, kín không kẽ hở, thủ cực chặt. Nếu không như thế, hắn đã tan rã dưới thế công như thiên thần của đối phương.
Vương Triều vung đao như thế hơn mười chiêu, cho dù trời sinh thần lực, cộng thêm diệu pháp của sư môn, cũng đã mệt mỏi.
Nhưng vào thời khắc này, địch nhân lại không định bỏ qua cho hắn.
—— Lại, lại tới! !
Vương Triều tập trung ý chí, vội vàng kéo lưỡi đao quăng nhiều hơn vài tấc về, dùng làm thủ thế. Nhưng chỉ sai vài tấc, lại vẫn chậm.
Ni cô kia thoáng thấy cơ hội, diện mục trầm tĩnh như nước hiện ra nụ cười phù hợp tuổi tác trẻ trung của nàng, trong nháy mắt đó, nụ cười của nàng tựa như mãnh thú.
Một cánh tay ngọc nhỏ dài, ấn trên lưỡi đao của Vương Triều.
Vương Triều thầm nghĩ: Mạng ta xong rồi! !
Một cương lực khổng lồ đến không thể hình dung đột nhiên phát ra!
Vương Triều chỉ cảm thấy, so với một kích này, thế công lúc trước của nàng chỉ như trò trẻ con. Trọng chưởng pháp dần dần tăng cường vừa nãy hoàn toàn không thể so sánh, một kích này gần như đánh ngũ tạng lục phủ của Vương Triều thành một đám.
Vương Triều bay ngược ra ngoài, trước khi rơi xuống đất, đã đoạn khí.
Trong miếu sơn thần, một người trẻ tuổi lẩm bẩm: “Cương kình của mỹ nhân này thật mãnh liệt.”
Một lão giả giải thích: “Công tử, đây là đương nhiên. Tuy nữ tử này là ni cô, nhưng là truyền nhân dòng chính của Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Người giang hồ xưng, Lôi Vũ Hỏa Phượng!”