[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 505 : Hỏa Phượng (nhị)
Ngày đăng: 17:42 21/03/20
Trong miếu, hai người đánh nhau đến bụi đất tung bay. Chưởng lực cương mãnh lăng lệ đánh ra, ngoại trừ tạo ra một huyết lộ quanh co trên không trung, cát bụi cuồn cuộn cũng bị lực lượng của chưởng này gạt ra, như phân vân tán vụ.
Thân hình cao lớn của Vương Triều bị chưởng lực này ném đi như quả bóng da, bay một hồi như diều đứt dây, mới trùng điệp rơi xuống đất. Rơi trên mặt đất vẫn chưa dừng lại, lăn mấy vòng đến bên chân một người trẻ tuổi. Xung quanh người trẻ tuổi kia có mấy kiếm khách buộc tóc, mấy đạo nhân áo vàng, bên cạnh là một lão giả mặc đạo y màu đen, chính là người vừa nói chuyện với hắn. Góc trên có một nam tử quần áo lam lũ, trông cực lười biếng, đang nhắm mắt dưỡng thần, có thể nói là đều có dị tướng.
Mà người trẻ tuổi kia ở trung tâm, vô cùng nghênh ngang lẽ thẳng khí hùng. Hắn có khí thế trời sinh hơn người một bậc, hiển nhiên là thủ lĩnh của phương này. Hắn không thèm nhìn thi thể của Vương Triều, dường như Hổ Trọng Đao Vương vừa chết dưới chân còn không trọng yếu bằng nói chuyện trời đất.
“Lôi Vũ Hỏa Phượng...... Chính là Hỏa Phượng trong Hỏa Phượng Thanh Loan sao?”
Lão giả mặc đạo y màu đen cười nói: “Nếu pháp nhãn của lão phu không sai. Một tay Kim Cương Thần Lực vừa rồi, tức phát tức thu, trong một hơi đã có thể phóng thích uy lực kinh khủng. Ngoại trừ Cương Ngọc Ngưng Vũ thần công đích truyền của Ngô Đồng Kim Vũ hiên, trong chốn võ lâm khó có môn võ công thứ hai cương mãnh bá đạo như thế.
Trên giang hồ nói, Tử Luyện Hoàng Hôn —— Tử Ngô Đồng tuyển người rất kén, không có thiên tư tâm tính thượng thừa thì không thu. Nhất là con cháu đích truyền, chẳng những thiên phú tâm tính, còn cần tư mạo hơn người mới có thể trúng tuyển. Bởi vậy môn hạ đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên đều tinh cường võ nghệ, ba vị nữ hiệp đích truyền càng là đào lý xinh đẹp, đoan nghiên tú lệ, có thể xưng một cảnh đẹp của võ lâm Giang Nam. Đừng nhìn vị Hỏa Phượng sư thái này là người xuất gia, không phải mặt mày cũng cực kỳ thanh tú sao? Nàng là nhị đệ tử trong môn hạ của Tử Ngô Đồng, là một hỏa một băng với tam đệ tử Lãnh Nguyệt Thanh Loan —— Luyện Thanh Loan. Những năm gần đây hành tẩu giang hồ, thanh danh rất nóng. Có thể nói là nhân tài mới nổi làm người kinh diễm trong võ lâm Giang Nam.
Thanh niên híp mắt nhìn chằm chằm Hỏa Phượng, nở nụ cười có mấy phần hèn mọn, mấy phần khinh nhờn. Ngắm từ khuôn mặt tú lệ của ni cô này, đến da tuyết nơi cổ áo hơi mở do đánh nhau, lại nhìn đến bắp đùi căng mịn đầy nhục cảm bị trường bào màu trắng bao bọc, không tự chủ nuốt nước bọt, giọng nói cũng vô cùng dư vị.
“Rất tốt rất tốt, rất đúng khẩu vị của ta. Hì hì hì hì.”
Thanh niên này phát ra tiếng cười khó nghe, chọc cho mọi người cau mày, chỉ có lão giả mặc đạo y màu đen như không cảm thấy, lại tỏ ra vô cùng êm tai. Xu nịnh vỗ mông ngựa đến mức này, làm người rất xem thường.
“A Di Đà Phật, ô ngôn uế ngữ, đừng nhục tai ta.”
Hỏa Phượng sư thái nhíu mày, rung ống tay áo, tản ra khí lưu. Uy thế của một chưởng vừa rồi rất lâu không tiêu tan, đến lúc này mới thôi. Nàng chắp tay trước ngực, pháp tướng đoan nghiêm, hòa quang đồng trần, trông như tiểu cao tăng đắc đạo.
“Các vị thí chủ hành hung ban ngày, uổng cho tự xưng là người trong chính đạo, vì sao làm chuyện vô pháp vô thiên như vậy. Ngươi...... Thí chủ, ngươi đang nhìn cái gì?”
Ánh mắt của người trẻ tuổi vừa sền sệt vừa đục ngầu, giống như sắc lang, làm người hết sức khó chịu. Hỏa Phượng mở miệng ngăn cản, lại làm hắn hưng phấn hơn, cười khà khà nói: “Nhìn ngươi nhé, mỹ nhân.” Nhưng không biết vì sao, cho dù thanh sắc của hắn đều hạ lưu, không ngờ không làm Hỏa Phượng cảm thấy chán ghét.
Cho dù đối đầu đã lâu, cũng đánh một hồi lâu, đây vẫn là lần đầu tiên Hỏa Phượng sư thái cẩn thận quan sát phẩm tướng của người trẻ tuổi này.
Hắn có hình dáng cồng kềnh, thân thể béo phì, tuy mặc một bộ hoa phục thêu phi điểu nạm kim tuyến, vẫn không che giấu được cái bụng bự cuồn cuộn. Mỗi khi hắn đi một bước, dầu mỡ toàn thân như đang run rẩy. Hắn mặt vuông tai lớn, vốn không khó coi lắm, lại bị đám thịt phá hoại hầu như không còn. Cứng rắn chen một đôi mắt phượng thành hạt vừng, trợn to vẫn như hai hạt đậu đen.
Lúc này Hỏa Phượng mới phát giác vì sao mình không cảm thấy chán ghét. Bởi vì lúc híp mắt quan sát Hỏa Phượng, con ngươi của hắn không ngừng quay tròn, như hai điểm đen xoay loạn, trông vô cùng hài kịch. Tuy tận lực dâm ô, lại chỉ cảm thấy buồn cười, có thể xưng tinh phẩm nhân gian. Nếu sắc lang làm được như vậy, không thể không nói, cũng đáng đồng tình.
“Công tử không được chủ quan.”
Lão giả nói chuyện với hắn xông lên phía trước nửa bước, bảo hộ trước người hắn: “Đệ tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên đều có quái lực hộ thể, nếu luyện đến cảnh giới Kim Cương Thần Lực, càng không phải tầm thường. Ngài đã chứng kiến đao pháp của Long Hổ Trọng Đao Vương, tuyệt không phải phàm tục, lại không tiếp được một chưởng của vị sư thái này. Đủ thấy sự đáng sợ của Kim Cương Thần Lực.”
“Trần sư nhắc nhở rất đúng.”
Thanh niên béo này vẫn thanh minh, không bị sắc dục làm choáng váng đầu óc. Quan sát mấy nữ đệ tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên khác, tuy tư sắc không đẹp như Hỏa Phượng sư thái này, nhưng khí chất vẫn xuất trần.
“Nếu là như thế, xử lý chính sự trước rồi nói. Này, cô nàng, giao đồ vật ra thì chúng ta không làm khó các ngươi. Nếu không, các ngươi ăn đủ.”
Lúc nói chuyện, đôi mắt nhỏ của thanh niên vẫn như đậu nành, nhưng Hỏa Phượng chỉ cảm thấy kinh hãi. Nhìn thiếu tiêu đầu Viễn Đông tiêu cục đầu thân phân ly trên mặt đất, càng cảm thấy nặng nề.
Lạc Kiếm sơn trang quảng phát thiệp mời, Ngô Đồng Kim Vũ hiên nàng cũng trong hàng ngũ. Những năm gần đây Tử chưởng môn cực ít hỏi chuyện giang hồ, huống chi gần đây thân thể không được tốt, bèn giao chuyện này cho ba tỷ muội các nàng phụ trách. Đại sư tỷ lập tức bàn bạc với mọi người, cuối cùng quyết định chia binh hai đường. Đại sư tỷ và tam sư muội đi phó ước ở trấn Tàm Hồ trước, một là tỏ ra tôn trọng chủ nhân, hai là cố tình bày mê trận, làm đám đạo chích mong muốn chí bảo của sư môn các nàng thất bại.
Hỏa Phượng thì ám độ Trần Thương, áp giải trọng bảo của sư môn cùng Viễn Đông tiêu cục theo một con đường khác. Tỷ lệ thành công của ý nghĩ này vốn rất cao, nhưng sắp tới trấn Tàm Hồ, chỉ còn mấy dặm đường, không biết vì sao gặp phải nhóm người này.
Võ công của những người này thuộc về chính đạo, nhưng tác phong làm việc rất tà môn.
Những người này chỉ nhìn trúng các nàng từ xa. Thậm chí không có kế hoạch từ trước, lâm thời khởi ý, lại nói muốn xem trọng bảo của sư môn nàng
Đám người Hỏa Phượng sao có thể đáp ứng. Không nói lời nào đã động thủ, một phen du đấu, song phương đều có tử thương. Tiêu sư của Viễn Đông tiêu cục thương thì thương, chết thì chết, ngay cả thiếu tiêu đầu cũng bị người ta một đao tước đầu. Tuy nói Hỏa Phượng lập tức báo thù, nhưng cũng phung phí một lần thần lực.
Cương Ngọc Ngưng Vũ thần công của nàng thâm hậu hơn tam sư muội một trọng, trong mười hai thời thần có thể sử dụng bốn lần Kim Cương Thần Lực.
Trong hỗn chiến lúc trước, nàng bất đắc dĩ sử dụng một lần Kim Cương Thần Lực để mở đường. Mà vừa rồi, vì báo thù cho thiếu tiêu đầu, nàng lại phung phí một lần. Trừ bỏ một lần cuối cùng mà sư tôn ân cần dặn dò, nếu không phải giây phút sinh tử, quyết không thể sử dụng. Kim Cương Thần Lực mà nàng có thể sử dụng, kỳ thực chỉ còn một lần.
Thân hình cao lớn của Vương Triều bị chưởng lực này ném đi như quả bóng da, bay một hồi như diều đứt dây, mới trùng điệp rơi xuống đất. Rơi trên mặt đất vẫn chưa dừng lại, lăn mấy vòng đến bên chân một người trẻ tuổi. Xung quanh người trẻ tuổi kia có mấy kiếm khách buộc tóc, mấy đạo nhân áo vàng, bên cạnh là một lão giả mặc đạo y màu đen, chính là người vừa nói chuyện với hắn. Góc trên có một nam tử quần áo lam lũ, trông cực lười biếng, đang nhắm mắt dưỡng thần, có thể nói là đều có dị tướng.
Mà người trẻ tuổi kia ở trung tâm, vô cùng nghênh ngang lẽ thẳng khí hùng. Hắn có khí thế trời sinh hơn người một bậc, hiển nhiên là thủ lĩnh của phương này. Hắn không thèm nhìn thi thể của Vương Triều, dường như Hổ Trọng Đao Vương vừa chết dưới chân còn không trọng yếu bằng nói chuyện trời đất.
“Lôi Vũ Hỏa Phượng...... Chính là Hỏa Phượng trong Hỏa Phượng Thanh Loan sao?”
Lão giả mặc đạo y màu đen cười nói: “Nếu pháp nhãn của lão phu không sai. Một tay Kim Cương Thần Lực vừa rồi, tức phát tức thu, trong một hơi đã có thể phóng thích uy lực kinh khủng. Ngoại trừ Cương Ngọc Ngưng Vũ thần công đích truyền của Ngô Đồng Kim Vũ hiên, trong chốn võ lâm khó có môn võ công thứ hai cương mãnh bá đạo như thế.
Trên giang hồ nói, Tử Luyện Hoàng Hôn —— Tử Ngô Đồng tuyển người rất kén, không có thiên tư tâm tính thượng thừa thì không thu. Nhất là con cháu đích truyền, chẳng những thiên phú tâm tính, còn cần tư mạo hơn người mới có thể trúng tuyển. Bởi vậy môn hạ đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên đều tinh cường võ nghệ, ba vị nữ hiệp đích truyền càng là đào lý xinh đẹp, đoan nghiên tú lệ, có thể xưng một cảnh đẹp của võ lâm Giang Nam. Đừng nhìn vị Hỏa Phượng sư thái này là người xuất gia, không phải mặt mày cũng cực kỳ thanh tú sao? Nàng là nhị đệ tử trong môn hạ của Tử Ngô Đồng, là một hỏa một băng với tam đệ tử Lãnh Nguyệt Thanh Loan —— Luyện Thanh Loan. Những năm gần đây hành tẩu giang hồ, thanh danh rất nóng. Có thể nói là nhân tài mới nổi làm người kinh diễm trong võ lâm Giang Nam.
Thanh niên híp mắt nhìn chằm chằm Hỏa Phượng, nở nụ cười có mấy phần hèn mọn, mấy phần khinh nhờn. Ngắm từ khuôn mặt tú lệ của ni cô này, đến da tuyết nơi cổ áo hơi mở do đánh nhau, lại nhìn đến bắp đùi căng mịn đầy nhục cảm bị trường bào màu trắng bao bọc, không tự chủ nuốt nước bọt, giọng nói cũng vô cùng dư vị.
“Rất tốt rất tốt, rất đúng khẩu vị của ta. Hì hì hì hì.”
Thanh niên này phát ra tiếng cười khó nghe, chọc cho mọi người cau mày, chỉ có lão giả mặc đạo y màu đen như không cảm thấy, lại tỏ ra vô cùng êm tai. Xu nịnh vỗ mông ngựa đến mức này, làm người rất xem thường.
“A Di Đà Phật, ô ngôn uế ngữ, đừng nhục tai ta.”
Hỏa Phượng sư thái nhíu mày, rung ống tay áo, tản ra khí lưu. Uy thế của một chưởng vừa rồi rất lâu không tiêu tan, đến lúc này mới thôi. Nàng chắp tay trước ngực, pháp tướng đoan nghiêm, hòa quang đồng trần, trông như tiểu cao tăng đắc đạo.
“Các vị thí chủ hành hung ban ngày, uổng cho tự xưng là người trong chính đạo, vì sao làm chuyện vô pháp vô thiên như vậy. Ngươi...... Thí chủ, ngươi đang nhìn cái gì?”
Ánh mắt của người trẻ tuổi vừa sền sệt vừa đục ngầu, giống như sắc lang, làm người hết sức khó chịu. Hỏa Phượng mở miệng ngăn cản, lại làm hắn hưng phấn hơn, cười khà khà nói: “Nhìn ngươi nhé, mỹ nhân.” Nhưng không biết vì sao, cho dù thanh sắc của hắn đều hạ lưu, không ngờ không làm Hỏa Phượng cảm thấy chán ghét.
Cho dù đối đầu đã lâu, cũng đánh một hồi lâu, đây vẫn là lần đầu tiên Hỏa Phượng sư thái cẩn thận quan sát phẩm tướng của người trẻ tuổi này.
Hắn có hình dáng cồng kềnh, thân thể béo phì, tuy mặc một bộ hoa phục thêu phi điểu nạm kim tuyến, vẫn không che giấu được cái bụng bự cuồn cuộn. Mỗi khi hắn đi một bước, dầu mỡ toàn thân như đang run rẩy. Hắn mặt vuông tai lớn, vốn không khó coi lắm, lại bị đám thịt phá hoại hầu như không còn. Cứng rắn chen một đôi mắt phượng thành hạt vừng, trợn to vẫn như hai hạt đậu đen.
Lúc này Hỏa Phượng mới phát giác vì sao mình không cảm thấy chán ghét. Bởi vì lúc híp mắt quan sát Hỏa Phượng, con ngươi của hắn không ngừng quay tròn, như hai điểm đen xoay loạn, trông vô cùng hài kịch. Tuy tận lực dâm ô, lại chỉ cảm thấy buồn cười, có thể xưng tinh phẩm nhân gian. Nếu sắc lang làm được như vậy, không thể không nói, cũng đáng đồng tình.
“Công tử không được chủ quan.”
Lão giả nói chuyện với hắn xông lên phía trước nửa bước, bảo hộ trước người hắn: “Đệ tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên đều có quái lực hộ thể, nếu luyện đến cảnh giới Kim Cương Thần Lực, càng không phải tầm thường. Ngài đã chứng kiến đao pháp của Long Hổ Trọng Đao Vương, tuyệt không phải phàm tục, lại không tiếp được một chưởng của vị sư thái này. Đủ thấy sự đáng sợ của Kim Cương Thần Lực.”
“Trần sư nhắc nhở rất đúng.”
Thanh niên béo này vẫn thanh minh, không bị sắc dục làm choáng váng đầu óc. Quan sát mấy nữ đệ tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên khác, tuy tư sắc không đẹp như Hỏa Phượng sư thái này, nhưng khí chất vẫn xuất trần.
“Nếu là như thế, xử lý chính sự trước rồi nói. Này, cô nàng, giao đồ vật ra thì chúng ta không làm khó các ngươi. Nếu không, các ngươi ăn đủ.”
Lúc nói chuyện, đôi mắt nhỏ của thanh niên vẫn như đậu nành, nhưng Hỏa Phượng chỉ cảm thấy kinh hãi. Nhìn thiếu tiêu đầu Viễn Đông tiêu cục đầu thân phân ly trên mặt đất, càng cảm thấy nặng nề.
Lạc Kiếm sơn trang quảng phát thiệp mời, Ngô Đồng Kim Vũ hiên nàng cũng trong hàng ngũ. Những năm gần đây Tử chưởng môn cực ít hỏi chuyện giang hồ, huống chi gần đây thân thể không được tốt, bèn giao chuyện này cho ba tỷ muội các nàng phụ trách. Đại sư tỷ lập tức bàn bạc với mọi người, cuối cùng quyết định chia binh hai đường. Đại sư tỷ và tam sư muội đi phó ước ở trấn Tàm Hồ trước, một là tỏ ra tôn trọng chủ nhân, hai là cố tình bày mê trận, làm đám đạo chích mong muốn chí bảo của sư môn các nàng thất bại.
Hỏa Phượng thì ám độ Trần Thương, áp giải trọng bảo của sư môn cùng Viễn Đông tiêu cục theo một con đường khác. Tỷ lệ thành công của ý nghĩ này vốn rất cao, nhưng sắp tới trấn Tàm Hồ, chỉ còn mấy dặm đường, không biết vì sao gặp phải nhóm người này.
Võ công của những người này thuộc về chính đạo, nhưng tác phong làm việc rất tà môn.
Những người này chỉ nhìn trúng các nàng từ xa. Thậm chí không có kế hoạch từ trước, lâm thời khởi ý, lại nói muốn xem trọng bảo của sư môn nàng
Đám người Hỏa Phượng sao có thể đáp ứng. Không nói lời nào đã động thủ, một phen du đấu, song phương đều có tử thương. Tiêu sư của Viễn Đông tiêu cục thương thì thương, chết thì chết, ngay cả thiếu tiêu đầu cũng bị người ta một đao tước đầu. Tuy nói Hỏa Phượng lập tức báo thù, nhưng cũng phung phí một lần thần lực.
Cương Ngọc Ngưng Vũ thần công của nàng thâm hậu hơn tam sư muội một trọng, trong mười hai thời thần có thể sử dụng bốn lần Kim Cương Thần Lực.
Trong hỗn chiến lúc trước, nàng bất đắc dĩ sử dụng một lần Kim Cương Thần Lực để mở đường. Mà vừa rồi, vì báo thù cho thiếu tiêu đầu, nàng lại phung phí một lần. Trừ bỏ một lần cuối cùng mà sư tôn ân cần dặn dò, nếu không phải giây phút sinh tử, quyết không thể sử dụng. Kim Cương Thần Lực mà nàng có thể sử dụng, kỳ thực chỉ còn một lần.