[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 77 : Dạ La bảo chủ

Ngày đăng: 12:33 01/08/19

Ta nghiêng đầu, liếc Mạnh Giang Nam một cái, cười nói: "Mạnh lão bản, ta nhát gan, đừng làm ta sợ được không?" Thủ hạ của Mạnh Giang Nam bao vây ta, không gian tầng thượng này không tính là lớn. Hắn thế mà có thể an bài nhiều người như vậy thủ tại chỗ này.
Mạnh Giang Nam bỗng nhiên giơ một tay lên, ngăn cản thủ hạ của hắn tiếp tục lao đến. Hắn như có điều suy nghĩ nói: "Minh Phi Chân, ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi sao?"
"Giết người mà thôi, Mạnh lão bản đương nhiên dám. Chỉ là giết người Lục Phiến môn nhẹ nhàng như vậy, ta liền không tin lắm." Ta thấy thân hình như heo mập của hắn có chút run lên, xem ra là đoán đúng, mới nói tiếp, "Nhất là người Lục Phiến môn này thế mà biết được ám ngữ của hắc đạo, có phải là không tốt lắm?"
"Ngươi đến tột cùng là ai? Vì cái gì biết ám ngữ của Sát Liên ta?"
"Ta đích xác là người Dạ La bảo. Chẳng qua là hiện tại có việc nên lưu lại trong Lục Phiến môn mà thôi."
Về hưu cũng coi là một loại sự vụ, cho nên ta hoàn toàn không có nói láo.
"Ngươi có chứng cứ không?"
"Ta nói như thế thì là như thế, ngươi hỏi chứng cứ của người Dạ La bảo? Điên rồi phải không?"
Dạ La bảo trong võ lâm luôn luôn bị coi là dị đoan. Phần lớn là do tác phong làm việc tự do đã quen này tạo thành. Cho nên câu trả lời này của ta càng làm Mạnh Giang Nam nghi hoặc hơn.
Mạnh Giang Nam có chút chần chừ không quyết, đảo đảo tròng mắt, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng. Hắn đẩy thị nữ ra, đứng dậy: "Nếu các hạ nói mình đến từ Dạ La bảo, chắc hẳn không ngại chứng minh một chút đi."
"Dùng cái gì chứng minh?"
"Người trong giang hồ chúng ta, đương nhiên là dùng võ công."
"Cái này sao. . ." Ta muốn nói lại thôi, muốn chối từ.
Mạnh Giang Nam đột nhiên quát: "Thải Điệp, thử võ công của hắn một chút."
Một thị nữ bên người Mạnh Giang Nam bỗng nhiên như xuyên hoa hồ điệp tung bay đến bên cạnh ta, từ bên trong mái tóc mây mỹ luân mỹ hoán lấy xuống một chiếc trâm cài tóc màu bạc, mũi nhọn nhắm ngay xương cổ của ta đâm xuống. Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, khiến cho người ta không kịp nhìn. Thủ pháp nàng rút trâm cài tóc càng là nhanh chóng không thể tưởng tượng nổi, thời điểm trâm cài tóc đâm xuống, tóc của nàng thậm chí vẫn còn duy trì kiểu tóc lúc đầu chưa bị tán loạn.
Nữ hài này tuổi tác không lớn, thế nhưng lại là hộ pháp cao thủ trong Sát Liên, không thể coi như không quan trọng.
Ta bất đắc dĩ cũng chỉ đành xuất thủ đánh trả. Ta thuận lực đạo nàng đâm xuống, dùng hai ngón tay kẹp lấy trâm cài tóc rồi nhẹ nhàng nhấc lên, lấy trâm cài tóc từ trong bàn tay nhỏ của nàng ra. Sau đó ngón tay cái của ta nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy tay nàng sang bên phải, tiểu cô nương xoay một vòng ngay tại chỗ, ta thuận thế cắm chiếc trâm vào mái tóc nàng, hết thảy phát sinh quá nhanh, kiểu tóc của nàng vẫn giống như lúc đầu, không hư hại chút nào.
Tiểu cô nương lại bởi vì bị xoay, lực đạo toàn thân đều tan đi, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Ta vừa vặn ôm lấy nàng, nàng ngã vào trong ngực ta, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối mắt với ta.
Cô nương này cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, ngọc tuyết khả ái, ta vuốt vuốt cằm của nàng, đùa nàng nói.
"Dáng dấp đáng yêu như thế, ra tay lại hung ác như vậy a, cẩn thận sau này không tìm được chồng."
Tiểu cô nương nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng rơi vào trong tay ta lại không biết như thế nào cho phải, liền dùng tay áo che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, cũng không dám nhìn ta một cái.
"Mất mặt! Vẫn chưa trở lại." Một tiếng rống của Mạnh Giang Nam làm tiểu cô nương hoàn hồn, vội vàng từ trong lòng ta chạy ra. Lúc gần đi còn lặng lẽ quan sát ta.
Uy, tiểu cô nương, nhớ nhung đại thúc ôm ấp a?
"Ninh Sơn, xuất thủ!"
Mạnh Giang Nam lại quát một tiếng, một hán tử bên cạnh hắn đánh tới. Người còn chưa tới, kiếm quang tới trước, một vòng kiếm hoa bay ra, sáng đến người hoa mắt thần mê. Võ công của hán tử này kỳ thực có thể nói là không phân cao thấp với tiểu cô nương kia, phương diện thủ pháp tàn nhẫn có phần không bằng, phong cách biểu diễn lại là hơn mấy phần.
Nhưng hắn là nam. . .
Cho nên ta đưa tay vào trung tâm kiếm quang của hắn, ấn vào tay cầm kiếm của hắn. Sau đó cầm tay của hắn, coi người hắn như búa nện xuống đất. Tầng cao nhất này dùng gỗ rất tốt, rắn chắc cứng cỏi, không sợ va đập, hán tử cầm kiếm này bị ta đập ba lần liền ngất đi.
Mạnh Giang Nam sắc mặt ngưng trọng lên, hiển nhiên võ công của ta có phần nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Minh huynh ỷ thế thần công kinh người, đến Sát Liên ta biểu hiện bản sự a." Mạnh Giang Nam nổi nóng nói: "Lão phu mặc dù ăn no chờ chết, cũng tuyệt không kinh doanh với người trong cửa công. Đây là quy củ của Sát Liên. Minh huynh võ công cao cường, ta có chỗ không bằng. Nhưng muốn giết sạch người của ta ở đây, chỉ sợ còn kém chút đi!"
Ta hơi cảm thấy thú vị mà nhìn mập mạp chết bầm này: "Mạnh lão bản, võ công ngươi cũng thử qua. Còn không tin a?"
"Các hạ võ công chi cao, đã vượt qua nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Bên trong Dạ La bảo chỉ sợ cũng không có nhân vật bực này đi?"
"Vậy Lục Phiến môn thì có sao?"
". . ." Mạnh Giang Nam vẫn không thể xác định, rốt cuộc nghĩ đến cái gì đó, cười lạnh nói: "Lão phu gần đây tập luyện một môn khí công mới, có thể tay không xuyên tường, một chưởng đánh chết hổ báo mà không tổn hại nguyên khí. Minh huynh nếu như có thể tiếp ba chưởng của lão phu. . ."
"Đừng phiền toái." Ta bước ra một bước dài, bỗng nhiên xông đến bên cạnh Mạnh Giang Nam, một tay xách hắn lên. Tay phải vận chưởng lực nhằm vách tường vỗ một cái, lấy âm lực vô thanh vô tức mở ra một lỗ lớn. Mang theo Mạnh Giang Nam từ trong lỗ nhảy ra ngoài.
Lần này tai hoạ sát nách, nhanh như điện quang hỏa thạch, thời điểm thủ hạ của Mạnh Giang Nam chú ý tới, hai người chúng ta đã biến mất.
Ta ra khỏi trà lâu này, cũng không có đi tới nơi khác. Hít một hơi đề khí khinh thân, xoay người lao vùn vụt lên trên, từ vách tường đi lên. Sau mấy bước, tới chân chính đỉnh của trà lâu. Bởi vì tốc độ quá nhanh, bên dưới lầu không người đi đường nào chú ý tới trên trà lâu này bỗng nhiên có thêm hai người.
Mạnh Giang Nam chưa tỉnh hồn mà nhìn ta, biểu tình không thể tin được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
"Ngươi vừa rồi, vừa rồi khinh công đi bộ trèo tường kia. . . Chính là Dạ La bảo Dạ Bộ? Trên đời thật có khinh công thần kỳ như vậy?"
Ân, có. Chỉ cần ngươi tám tuổi luyện Dịch Cân Kinh, mười một tuổi luyện Thái Cực Tâm Pháp, mười lăm tuổi luyện Xuân Phong Dạ Vũ Đồ. . . Không đến hai mươi tuổi, ngươi cũng có thể luyện thành Dạ Bộ!
"Như vậy, ngươi, ngươi chẳng lẽ là. . ."
Mạnh Giang Nam bỗng nhiên ý thức được cái gì, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn ta.
Ta cười nói: "Mạnh lão bản vừa rồi mở miệng một tiếng bội phục ta mà? Làm sao lại không nhận ra ta?"
"Ngươi chính là Dạ La bảo Minh bảo chủ!"
Không sai. . . Ta đúng là tên vua hố Dạ La bảo bảo chủ.
Hai tháng sau khi sư phụ ta khai phái, hắn bổ nhiệm ta làm đại biểu đời kế tiếp tai họa đông đảo phụ nữ võ lâm Giang Nam, ta kháng mệnhh không theo, hắn vậy mà phát rồ uy hiếp ta, muốn bộc lộ tất cả xuân cung đồ cùng hữu nghị chi thư ta cất giữ cho tiểu sư di.
Phải biết lấy tính tình ghét ác như thù của tiểu sư di, dưới mắt chỗ nào cho phép có cát. Vì kế an toàn của mười vạn ba ngàn quyển tiểu hoàng thư, ta không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Vị trí Dạ La bảo bảo chủ này cũng quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, là cục diện rối rắm khó giải quyết. Mỗi ngày đều có người tới cửa tìm phiền toái không nói, ngay cả đám tà phái vọng tưởng dưới tay Bạch vương thất quan làm ăn cũng chạy tới đầu nhập. Buồn nôn nhất chính là mấy sư đệ đui mù của ta cũng chạy tới tham gia một chân.
Trên nguyên tắc không tạo thêm phiền toái cho lão bách tính nơi đó, không làm cho môn phái võ lâm nơi đó khó xử, không làm cho đông đảo phụ nữ Giang Nam mang thai, a không, trên tâm lý tích cực cùng tình cảm vĩ đại, ta thu nhận tất cả những người kia vào dưới trướng. Cơ bản cũng chính là từng bước từng bước thu phục, sau đó làm cho bọn hắn ngoan chút. Dạ La bảo cũng không có làm ra chuyện lớn nào.
Chẳng qua là bởi vì các sư đệ của ta cơ bản cũng là đầu óc có hố, chúa loạn thất bát tao. Cộng thêm ta tiếp nạp không ít tổ chức tà phái, cho nên Dạ La bảo trong mắt chính đạo nhân sĩ chính là mười phần tà ác.
Nhưng bởi vì Bạch vương thất quan không có đụng đến chúng ta. Người khác càng là không dám động. Bạch vương thất quan lòng dạ biết rõ nội tình Dạ La bảo, ầm ĩ không ra đại sự được, cũng đành một mắt nhắm một mắt mở. Môn phái chính đạo khác của Giang Nam tưởng rằng chúng ta căn cơ thâm hậu, ngay cả Bạch vương thất quan cũng không dám động, thế là trắng trợn thổi phồng, miêu tả chúng ta thành ác ma ăn người không nhả xương. Dạ La bảo liền nhất chi độc tú đến bây giờ. Không có chút ý nghĩa nào lấy tư thế tiên phong tà phái đứng sừng sững tại võ lâm Giang Nam.
Đến bây giờ vẫn được các gia hỏa tà phái bội phục. . .
Mạnh Giang Nam như ở trong mộng mới tỉnh, như là nhìn thấy thần tượng, kêu lên thất thanh nói: "Xin thứ cho ánh mắt tiểu nhân vụng về! Có mắt mà không thấy Thái Sơn!" Một đại hán khu cước như Mạnh Giang Nam nói xin lỗi liên tục, dập đầu như giã tỏi.
Cho nên ta mới mang mới hắn ra ngoài. Ngay cả hắn cũng như vậy, thủ hạ của hắn sẽ như thế nào, ta thật không dám nghĩ. Dù sao ta còn muốn hành tẩu trong kinh thành, để toàn bộ thủ hạ của hắn biết ta là ai chung quy không tốt lắm.
"Người không biết không có tội, hơn nữa Dạ La bảo bảo chủ danh tự này tính là cái gì." Không phải chỉ là môn phái lưu manh của một lão quang côn thường xuyên giở trò tại Giang Nam sao. . . Nói thực ra mặc dù ta kế thừa vị trí bảo chủ từ sư phụ nơi đó, nhưng mà thanh danh bừa bộn kia chính ta cũng khinh bỉ. "Mạnh lão bản không cần đa lễ."