[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 92 : Thả người chút chuyện nhỏ này ai xử lý cũng khác nhau

Ngày đăng: 12:33 01/08/19

"Doãn Nhất Huyền? Hôm nay phải thả hắn sao?"
Thẩm lão đại gật gật đầu: "Đúng vậy a, đêm nay liền thả hắn."
"Vậy sao. . ." Ta ngồi trên bàn sách của Thẩm lão đại gặm lê, có chút ậm ờ nói: "Phải thả hắn nhanh như vậy sao? Tiểu tử kia đả thương lão Hoàng đầu, bây giờ người ta còn chưa xuống giường được đây."
"Ta cũng không muốn." Thẩm lão đại nhún nhún vai, "Nhưng mà hắn cũng vào vòng bán kết, ngày mai phải lên sàn. Huống chi lão Hoàng đầu không chết, Doãn Nhất Huyền tốt xấu cũng có quan thân, giam giữ hắn không hợp quy củ."
"Ngô ân. . ." Ta tiện tay đảo qua công văn trên bàn, lại cắn một miếng lê, nước lê trong veo thơm ngọt vào miệng, phảng phất làm cho không khí xung quanh mát mẻ hơn nhiều. "Cho nên đêm nay liền phải thả a?"
"Đúng, đây là thủ dụ của ta." Thẩm lão đại ném một quyển văn thư tới, phía trên có chữ ký của nàng, vẫn dính đầy mực nước, hẳn là vừa viết xong. Thẩm lão đại cũng không ngẩng đầu lên: "Vì giải quyết cục diện rối rắm các ngươi gây ra, ta bị hoàng thượng phạt viết tấu chương giải thích chân tướng sự tình một lần. Hiện tại đừng làm phiền ta."
Ta nhận lấy thủ dụ, mới kịp phản ứng, ý Thẩm lão đại là muốn ta đi thả?
Uy uy uy, đùa gì thế, ta thế nhưng là bộ đầu duy nhất ở Nam Kinh Lục Phiến môn, Lục Phiến môn tiểu bá vương a. Thế mà ngươi muốn ta đi làm loại chuyện nhỏ nhặt này?
"Thả Doãn Nhất Huyền mà thôi, lão đại ngươi tùy tiện tìm một người không được sao?"
Thẩm lão đại không trả lời ta, đột nhiên cau mày nói: "Sao ngươi lại ngồi lên bàn? Không quy củ." Nhưng cũng không đuổi ta đi ngay lập tức, chỉ là sửa sang lại sách vở bị ta làm loạn. Mặc dù Thẩm lão đại không thèm để ý tới vệ sinh của mình cùng bọn thủ hạ, thế nhưng lại phi thường để ý tới môi trường làm việc. Nghe nói bàn làm việc hỗn loạn sẽ quấy rối suy nghĩ của nàng.
"Đưa quyển công văn trong tay ngươi đây, đã lớn thế rồi, còn như đứa bé con." Thẩm lão đại cướp tờ công văn trong tay ta đi, còn tiện thể trợn mắt nhìn ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chỉ biết để ý tới mấy chuyện vớ vẩn. Ngươi a, chú ý thêm chút đi?"
Ai, ta đau thấu tim gan!
Công văn vừa rồi là đại án của một tên thị lang bộ Hộ, tên này ngủ đêm ở nhà kỹ nữ bị lão bà thiếp thị, tam nãi tứ thái ngũ nha đầu chặn cửa bắt tại chỗ, cuối cùng buộc phải nhảy cửa sổ chạy trốn ngã gãy chân a.
Thẩm lão đại lại nói về Doãn Nhất Huyền: "Không thể tùy tiện tìm người đi thả hắn được, Doãn Nhất Huyền lòng dạ nhỏ mọn, thả hắn về không chừng còn muốn trả thù! Ngươi đã từng quen biết hắn, lại hèn hạ hơn hắn, đương nhiên là ngươi nghĩ biện pháp chỉnh hắn, để về sau hắn ít đến gây chuyện."
"Hắn rất hèn nhát a. Chỉ là hù dọa hắn mà thôi, chút chuyện này tìm ai xử lý mà chả được a."
"Phi Chân, ngươi cũng chớ xem thường người." Thẩm lão đại hơi thở như lan, tiếu mị trừng mắt nhìn ta, "Hắn mặc dù vận chó săn mới lên được vị trí Giáp cấp, nhưng thực lực tối thiểu cũng là Bính cấp võ sĩ. Ngươi cùng Hiểu Hàn cộng lại có lẽ cũng không đánh lại hắn đâu."
Ân, lão đại có đạo lý.
Lúc đầu ta có thể một ngón tay đâm chết Doãn Nhất Huyền, nhưng cộng thêm gánh nặng Tô Hiểu thì khó nói.
"Tốt a. Nhưng thủ đoạn do ta chọn a."
"Toàn quyền giao cho ngươi." Thẩm lão đại ý vị thâm trường nhìn ta, bỗng nhiên cười một tiếng, "Cho phép ngươi dùng chút thủ đoạn vô nhân đạo."
"Ân? Thủ đoạn gì?"
Thẩm lão đại nhìn ta: "Ngươi cùng Đường Dịch. . . Ngươi biết ta đang nói cái gì."
. . .
Chết rồi! ! Lão đại chúng ta có thể tìm chút thời gian nói chuyện lý tưởng không!
Hiểu lầm này sâu quá đi!
Ngươi chẳng những cho rằng ta cùng Đường Dịch, còn muốn ta đối tên giống Đông Pha lâu Lục Tử Doãn Nhất Huyền. . . Cho ta mượn cái chậu! Ọe! !
"Không có chuyện gì giữa ta và Đường Dịch ! !"
"Ai biết?" Thẩm lão đại nhún nhún vai, đột nhiên nhìn chằm chằm vào bộ vị không thể miêu tả của ta, "Vậy phải nhìn xem ngươi có bất lực với nữ nhân hay không?"
Cái gì! Muội tử ngươi thật đen tối! !
Ta vội vàng che.
Thẩm lão đại lại không ngừng khanh khách.
Ta thấy Thẩm lão đại đang nín cười, liền biết nàng đang trêu đùa ta.
Vậy không thể không cho nàng lĩnh giáo cú phản kích của lão tài xế.
"Lão đại, hôm nay hình như tâm tình của ngươi không tệ." Ta hữu ý vô ý liếc qua địa phương mà thần của ta tồn tại, đôi thánh vật chí cao vô thượng mà Thỏ Ngọc giáo ta thờ phụng, "Hôm nay mặc tơ đen a, hoa văn cũng khác hôm qua —— "
Pia một tiếng trên mặt ta có thêm cái nghiên mực.
Tốc độ tay của lão đại hình như lại tăng lên. . .
"Ta xuất phát."
Cũng được.
Ta xoa xoa mặt.
Cũng đến thời điểm ta làm chút chuyện chính.
Ta móc ra một quả lê từ trong ngực, cắn một miếng.
Ấn vào dấu nghiên mực lớn bên má trái, đi tới phòng giam.
* * * * * * * * * * * **
Trong đại lao Lục Phiến môn, trong phòng giam của phạm nhân mới bắt được —— Kỳ Lân vệ chỉ huy sứ Doãn Nhất Huyền. Thân phận của hắn đặc thù, cho nên được nhốt một mình một phòng.
Ban đầu Doãn Nhất Huyền nghe nói hắn đánh chết người, cũng có chút bất an. Nhưng sau đó nghe nói nguyên lai lão đầu kia không chết, tự nhiên không lo lắng phải bị đền mạng gì đó. Thế nhưng bởi vậy hắn lại bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.
Hắn là bị một tiểu bộ khoái Lục Phiến môn bắt đi, có thể nói là mất hết mặt mũi của Kỳ Lân vệ. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ tương lai của hắn tại Kỳ Lân vệ. Long Tại Thiên vốn đã không thích hắn. Thời điểm hắn trở lại cương vị, nói không chừng chính là thời điểm hắn bị đuổi ra khỏi Kỳ Lân vệ. Nói cách khác hắn bị nhốt trong lao càng lâu, thì càng nguy hiểm.
Đêm nay dạ sắc tĩnh hảo, lại không phải thời điểm Doãn Nhất Huyền hắn có thể an tâm. Hắn suy đi nghĩ lại, lăn qua lăn lại không ngủ được. Chợt nghe được trước cửa ken két một tiếng, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
"Người nào!"
Doãn Nhất Huyền lập tức ngồi dậy, thần sắc bất an nhìn nơi u ám kia. Mặc dù hắn không tính là nhất lưu hảo thủ trên giang hồ, chí ít cũng khổ công hơn mười năm trên con đường võ công. Nhưng cửa nhà tù này bị mở ra, lại chỉ nghe được tiếng mở khóa, ngoài ra không hề nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hít thở. Phản ứng đầu tiên của Doãn Nhất Huyền chính là cao thủ tới!
"Ai. . . Ngươi là ai?"
Mượn nhờ u quang ảm đạm ngoài cửa sổ, Doãn Nhất Huyền miễn cưỡng nhìn ra được, đây là một nam tử vóc người cao lớn. Trên người hắn dường như có đặc chất kỳ diệu, làm cho người ta liếc nhìn liền không dời mắt nổi, càng làm cho người cảm thấy bị áp bức. Phảng phất hắn chỉ cần tùy tiện động tay chân liền có thể lấy tính mạng người ta, tựa như là ngay cả không khí trong không gian này cũng là địch nhân của mình. Toàn thân Doãn Nhất Huyền đang phát ra tín hiệu nguy hiểm hướng về hắn.
"Hắc, Hắc Phong Thập Tam Dực? ! !"
Doãn Nhất Huyền không thể không có suy nghĩ này. Người này nửa đêm đến, trên thân mang theo sát khí hùng hậu cơ hồ có thể nhìn thấy được. Nếu như nói là ai, cũng chỉ có thể là gần đây tàn sát Kỳ Lân vệ Hắc Phong Thập Tam Dực.
Nhưng người kia không có dấu hiệu muốn động thủ, chỉ chậm rãi đi tới.
Hắn cầm trong tay một quả lê, rất không quan tâm thể diện gặm ăn. Ánh mắt đang nghiền ngẫm nhìn mình.
Doãn Nhất Huyền dần dần thấy rõ ràng ngũ quan của hắn. Đó là một nam nhân trẻ tuổi. Tuổi chừng hai lăm hai sáu, có thể lớn hơn một chút, cũng có thể nhỏ hơn một chút, không ai nói chính xác được. Hắn có một đôi mắt đen nhánh làm người ta sợ hãi. Đôi mắt không có sinh khí này đang nhìn mình. So với con ngươi khiếp người này, ngũ quan còn lại có vẻ không trọng yếu. Tướng mạo hắn bình thường, không quá mức ưu tú, nhưng cũng không có khuyết điểm gì. Khách quan mà nói, cũng có thể xem như mỹ nam tử. Mặc dù nhìn qua thì không thấy điểm sáng gì, nhưng nhìn lâu lại cảm thấy càng nhìn càng hứng thú.
Bỗng nhiên Doãn Nhất Huyền nhớ tới hắn từng gặp nam nhân này, ngày đó tại Kỳ Lân vệ sở, nam nhân này đi cùng với con mẹ điên đáng chết Tô Hiểu.
Minh bạch không phải Hắc Phong Thập Tam Dực đến, ý sợ hãi của Doãn Nhất Huyền bay sạch, nhưng nộ ý lại bay lên. Buột miệng mắng: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tạo thêm chút tội danh cho ta sao? Ta cho ngươi biết, lão tử. . ."
Nói cũng chưa nói xong, người kia nhấc chân một cước đá Doãn Nhất Huyền bay thẳng ra ngoài. Doãn Nhất Huyền vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể mềm nhũn bay ra ngoài như ruột bông rách.
"Ngươi, ngươi dám đánh. . ."
Lần này Doãn Nhất Huyền cẩn thận hơn nhiều, chăm chú nhìn hai chân của hắn. Nhưng thời điểm một chiếc giày hiện ra dưới cằm, Doãn Nhất Huyền mới chú ý tới, nguyên bản vị trí chân trái đã không còn vật gì. Phốc một tiếng, lần này Doãn Nhất Huyền bị đá trúng cằm, cả người giống như nhổ hành ruộng cạn, bay thẳng lên trời, tựa như một cự thủ vô hình nắm lấy tóc hắn, trực tiếp rút từ dưới đất lên, máu tươi bắn tung toé, phun ra đầy phòng.
Thời điểm Doãn Nhất Huyền rơi xuống đất, đã cảm thấy toàn thân không thể động đậy.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Muốn thế nào! !"
Doãn Nhất Huyền hừ một tiếng, phun máu tươi trong miệng ra, bằng không ngay cả lời hắn cũng không thể nói. Hắn nhất định phải nói, không ngừng nói, bằng không thì hắn cảm giác mình sắp bị người này không nói một lời bạo lực bức điên.
"Mẹ thực đáng ghét. . ." Người kia không kiên nhẫn nói một câu thô tục, hai hàm răng phảng phất hai thanh cương đao, bỗng nhiên xé thịt lê ra, rồi nuốt vào cái miệng như miệng mãnh thú. Doãn Nhất Huyền chợt giật mình, phảng phất thịt lê kia là máu thịt của mình, bị một cắn này cứng rắn xé ra. Trên lưng chợt thấy thật đau nhức.
Người này thật sự là người sao? Doãn Nhất Huyền chưa từng thấy ai có thể gặm lê hung bạo như vậy.
Người kia ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn đỉnh đầu Doãn Nhất Huyền. Doãn Nhất Huyền cảm thấy đỉnh đầu như bị một ngọn núi cao đè lên, ngay cả động đậy nửa phần cũng không được. Bỗng dưng hắn ý thức được, tính mạng của mình căn bản nằm trong tay người nọ. Lập tức tức giận, hỗn loạn, bất an đều ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại bản năng phục tùng. Giống như động vật gặp thiên địch, cảm giác sợ hãi khắc vào mỗi góc thân thể, làm cho hắn hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng.
Người kia dùng ngữ khí việc không liên quan đến mình nói: "Ta nói cái gì, ngươi làm cái đó." Mà ngữ khí của hắn làm cho Doãn Nhất Huyền nhận thức thêm một bậc, tính mạng của mình đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng gì.
Doãn Nhất Huyền vội vội vã vã đáp ứng: "Vâng, vâng!"
"Ta muốn ngươi làm ba chuyện, thứ nhất, chuyện đêm nay ta tới tìm ngươi, ta muốn ngươi từ đây im miệng không đề cập tới."
"Ta. . . Tuyệt đối không nói."
"Thứ hai, về sau ta gọi ngươi Lục Tử, ngươi nhất định phải đáp ứng."
". . . Vâng."
Doãn Nhất Huyền bỗng nhiên lại cảm thấy người này cũng không đáng sợ như vậy.
"Thứ ba. . ."
Người kia lẳng lặng nói xong yêu cầu. Thế nhưng Doãn Nhất Huyền không trực tiếp đáp ứng, mà chần chờ nói: "Đây, đây là. . . Vì sao?"
Người kia không nói chuyện, chỉ lặng lẽ cười.
Có ít người cần dùng lời nói để giải thích.
Nhưng có đôi khi một nụ cười, đã có thể truyền đạt phần lớn tin tức.
Từ trong nụ cười của người này Doãn Nhất Huyền đã thấy ý tứ của hắn, mình không nên hỏi, cũng không nên biết.
Doãn Nhất Huyền cảm thấy cứng họng, khó khăn gật gật đầu: "Ta hiểu. . ."
"Ta thả ngươi đi."
Người kia tùy ý vỗ xuống mặt đất một cái, đặt hạt lê dưới đất, sau đó dùng tay phải mở khóa.
Doãn Nhất Huyền thấy hắn đến gần, đột nhiên không biết một cỗ ác niệm sinh ra từ đâu, có lẽ là sức phản kháng sinh ra khi bị buộc đến bước đường cùng đi. Vậy mà muốn tập hợp công lực toàn thân, hung hăng đánh một chưởng lên đầu hắn.
Nhưng thủ pháp mở khóa của người kia rất nhanh, thoáng cái liền mở còng tay ra. Doãn Nhất Huyền chỉ vừa nghĩ ra, chưa kịp hành động.
Đang lúc kêu đáng tiếc, Doãn Nhất Huyền vô tình nhìn về phía mặt đất, đột nhiên rùng mình một cái.
Hạt lê bị người kia tiện tay vỗ một cái, vô thanh vô tức khảm vào mặt đất. Hạt lê mềm mại, mặt đất cứng rắn, có thể đập vào mặt đất tự nhiên là dựa vào chưởng lực của người kia. Nhưng chẳng những hắn khảm vào, còn trong nháy mắt đưa tay san bằng cái hố.
Chưởng lực của người này cực mạnh, đã không dưới Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh. Nói đến âm dương hỗn hợp, tinh thuần thâm hậu có lẽ còn hơn.
Doãn Nhất Huyền chưa bao giờ gặp người có võ công có thể tương đề tịnh luận với đại thống lĩnh, trong lòng hắn, Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh chính là tồn tại vô địch thiên hạ.
Nhưng nam nhân này. . .
Sao hắn có thể chỉ là một bộ khoái! !
Doãn Nhất Huyền cảm thấy mình sắp điên rồi!
"Đúng rồi, quên nói cho ngươi." Người kia giống như nhớ ra cái gì đó, xoay đầu lại, "Ngày mai lúc đi hoàng thành luận võ, nhớ mang cho ta hai cân chân giò hầm tương."
". . ."
Lần này Doãn Nhất Huyền muốn điên thật rồi.