[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 93 : Phi Long cưỡi mặt làm sao thua!
Ngày đăng: 12:33 01/08/19
Gần đây ta rất không may.
Không chỉ bị Thẩm lão đại hiểu lầm, thần nghiên mực dán mặt nhiều lần. Ngay cả chuyện rút lui khỏi Ngự Tiền Luận Võ, ta cũng làm hỏng mấy lần.
Kế hoạch ta định ra là thời điểm sơ tuyển lười nhác không đi, bỏ qua vòng sơ tuyển hiển nhiên là ta không cần tham gia vòng bán kết.
Nhưng không như mong muốn, đối thủ sơ tuyển của ta, đến mặt ta cũng không thấy đã bị Hắc Phong Thập Tam Dực làm thịt rồi!
Vô tội như ta, vậy mà vô duyên vô cớ vào vòng bán kết.
Tiếp theo là hôm qua, ta có ba trận so tài phải đánh.
Nói cách khác, ta tối thiểu có ba cơ hội để thoát khỏi cục diện lúng túng này.
Sau đó, đối thủ vòng bán kết của ta, ngay cả mặt ta cũng không thấy lại bị Hắc Phong Thập Tam Dực làm thịt!
Bà nội nó, có còn nghĩa khí giang hồ không a! ! !
Vì cái gì cho dù ta tại hay không tại, đối thủ của ta đều bị bọn hắn làm thịt! Ngay cả mấy lời thoại ta muốn dùng khi đánh thua "Ngươi! Trong phân có độc!", "Ta đã dùng hết Hồng Hoang lực...", "Con lừa trọc, vậy mà ngươi cướp của bần đạo..." cũng không có đất dụng võ.
Thôi đừng nói nữa, Doãn Nhất Huyền tên kia, uổng cho dáng dấp của hắn giống Đông Pha lâu Lục Tử như đúc, vậy mà đưa tới chân giò hầm tương lão Trương bán thịt heo hỏng đầu phố làm, quả thực là vũ nhục đầu lưỡi của ta!
Này nha! Đáng ghét a! !
Ta phồng má đi về phía trước.
Phía trước là một cái đài cao huyền không, chính là sân thi đấu của lần Ngự Tiền Luận Võ này. Hôm nay chính là ngày cuối cùng của Ngự Tiền Luận Võ. Ngay cả ta cũng không thể không lên đài bộc lộ tài năng. . .
Nền lôi đài đặt tại đại quảng trường ở ngoại hoàng thành, thích hợp nhất với hoạt động quần chúng vây xem như thế này.
Bốn phía lôi đài đều là người xem rộn rộn ràng ràng. Vây quanh lôi đài là một vòng tọa ỷ được trang trí, đây là để cho người xem tương đối có thân phận dùng. Mà cung nga thái giám, hay tiểu quan tiểu lại những người không đủ thân phận, cũng chỉ có thể đứng xung quanh xem tỷ võ. Dù là như thế, nhưng trong hoàng thành hiếm khi có hoạt động long trọng như thế này, cho nên người đứng xem vẫn đông nghìn nghịt, náo nhiệt từ sáng sớm đến tối muộn, không một khắc yên tĩnh.
Ta đi đến phụ cận, xung quanh lôi đài không có cầu thang, chỉ có một cái đài cao trơ trọi. Muốn đi lên cũng chỉ có thể nhảy lên hoặc là xấu hổ leo lên.
Ý tứ rất rõ ràng, là để người dự thi biểu hiện ra khinh công của mình.
Cho nên tất cả tranh tài trong Ngự Tiền Luận Võ đều toàn trình cao năng, từ lúc thí sinh bắt đầu lên đài cũng đã bày ra võ nghệ. Còn không cần đánh, nhìn thân pháp đối phương bày ra lúc lên đài liền bị chấn nhiếp, nâng cờ trắng đầu hàng.
Ta mới đi vào lôi đài, xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng nghị luận ầm ĩ.
"Đến rồi đến rồi!"
"Mau nhìn, đó chính là nhân vật tề danh với Kỳ Lân Chiến Thần trong truyền thuyết!"
"A! Chính là hắn! ?"
Cái gì? Kỳ lân chiến thần?
Ta phồng mồm không khỏi nhụt chí.
Đây không phải là siêu cấp cao thủ xếp hạng thứ hai Kỳ Lân vệ sao? Nghe nói hắn còn ở bên ngoài chưa trở về a. Có quan hệ gì với ta?
Chỉ nghe xung quanh lôi đài, đại cô nương tiểu tức phụ, Trương gia lão cữu Lý gia đại thúc nghị luận không ngừng. Nhất là có một tên quan võ, hắn không có võ công gì, nhưng lại biết nhiều giang hồ nhàn sự. Bị mấy đại mụ đại nương, cô nương nha đầu tâng bốc, lập tức gật gù đắc ý, lẩm bà lẩm bẩm, biến thành thầy bói thiết khẩu trực đoạn yêu ngôn hoặc chúng.
"Các ngươi đều không biết, tới tới tới, đến gần chút, ta nói cho các ngươi."
"Mọi người đều nói Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai là binh khí sống. Xuất thủ hẳn phải chết, đụng vào là thương, đơn giản là một thanh tuyệt thế hung nhận sống. Ai nha, ta từng thấy Dịch đại nhân đuổi bắt trọng phạm. Đừng nhìn Dịch đại nhân người ta trẻ tuổi. Trọng phạm kia cầm bảo đao trong tay, đao khí tung hoành, một đao kia chém ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, làm cho một con trâu, từ đầu đến đuôi một phân thành hai. Nhưng một đao đó của hắn, chém lên người Dịch đại nhân, đột nhiên bảo đao đứt gãy. Lại bị hai ngón tay của Dịch đại nhân bẻ thành từng khúc, từng đoạn từng đoạn bay đi. Còn bản thân tên trọng phạm đó, bị Dịch đại nhân nhẹ nhàng một chỉ đâm ngã, ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi."
Hù cho các nữ tử sửng sốt một chút, không nhịn được nha nha liên thanh.
Lập tức liền có người không đồng ý nói: "Ngươi chỉ khoác lác a. Đao thủ bình thường giơ tay chém xuống, lực nhanh chuẩn xác, bảo đao sắc bén, cũng có khả năng làm cho một con trâu một phân thành hai. Nhưng đó là chém ngang lưng, nếu nói từ đầu tới đuôi một phân thành hai. Không nói đâu xa, chỉ là độ cứng rắn của xương đầu trâu, cho dù là bảo đao cũng không có cách nào một đao chém đứt, huống chi còn là từ đầu đến đuôi đây? Khoác lác quá rồi!"
"Ta lừa các ngươi làm gì? Việc này rõ như ban ngày, lúc ấy còn nhiều người trên đường trông thấy. Trọng phạm đó đúng là lợi hại như vậy. Nhưng người lợi hại như thế, lại không bằng một phần nhỏ của Dịch đại nhân."
Gia hỏa này nói có mắt có mũi. Chẳng qua nếu như nội công tu vi đạt đến, có thể dùng hai đầu ngón tay bẻ gãy bảo đao được. Nếu như là thật, vậy thì võ công nội lực của Dịch Nhai kia thật ghê gớm. Có lẽ đã siêu việt nhất lưu cao thủ trên giang hồ, thuộc về phạm trù đỉnh tiêm cao thủ. Chẳng qua đám người này cũng không nghĩ một chút, trọng phạm nào sẽ rảnh rỗi như vậy, thời điểm bị người bắt còn chém trâu trên đường. . . Chuyện chém con trâu kia, nhất định là phóng đại ra.
Nhưng nghe đến câu tiếp theo ta bỗng nhiên hoảng hốt.
"Mặc dù Kỳ Lân Chiến Thần lợi hại, nhưng cũng có đối thủ. Các ngươi nhìn lên đi! Hắn đang lên đài!"
Ta đột nhiên dừng lại, đi lùi lại mấy bước.
Đừng nhìn ta đừng nhìn ta. . .
"A? Hắn lùi lại.. Ân? Lại đi tới lôi đài, a, lại đi lùi lại. Hắn đang do dự a?"
Ngươi nha có thù với ta à! ! !
Như thế không phải là làm cho toàn trường nhìn chằm chằm ta, không chết không thôi sao! !
Ta dứt khoát mặc kệ, nhảy lên lôi đài.
Bọn hắn không biết lời bọn hắn nói, ta ở phía xa nghe được nhất thanh nhị sở, tiếp tục nói: "Người này lợi hại như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên. Họ Minh này không đơn giản. Chính là vũ khí bí mật Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân dùng để đối phó Dịch Nhai."
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Cái này cái gì kinh bạo nội tình?
Ta thật không hiểu, sao bọn hắn biết được? ! Ta lộ tẩy lúc nào? ! Lần này ta thật sự hoảng hốt.
Chẳng lẽ thân phận của ta, ngay cả người đi đường cũng biết sao? !
"Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân rất khó lường a. Nàng vì Ngự Tiền Luận Võ tìm về ba đại cao thủ! Một người trong đó chính là người này."
Lời này của hắn chọc cho một đống người nhìn về phía ta.
"Các ngươi đừng nhìn hắn như vậy!"
Tên quan võ giống như lang trung đoán mệnh kia lại hét lớn một tiếng ngăn cản mọi người nhìn ta. Không chỉ những người kia, ngay cả ta cũng là không hiểu ra sao, làm sao không thể nhìn ta.
"Các ngươi có biết sự lợi hại của hắn ở đâu không? Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai đại nhân là va vào là thương, chạm vào là chết. Họ Minh này không kém chút nào, hắn là nhìn vào là chết, nghe vào là vong a!"
. . . Chậm đã, sao càng nghe càng thấy không thích hợp.
"Đến nay hắn chưa từng bày ra võ công. Thế nhưng đối thủ đối đầu với hắn, đều là chưa kịp động thủ, đã bị hắn hại chết. Đây chính là cao thủ tề danh với Kỳ Lân Chiến Thần —— Lục Phiến Ôn Thần Minh Phi Chân!"
Con bà ngươi! !
Ai nghĩ ra danh tự này! Đi ra cho ta! ! !
"Chậc chậc chậc, hình người dáng người, nghĩ không ra. . ."
"Có thể hại người như vậy sao? Không phải là giả chứ?"
Gia hỏa này căn bản đang tán dóc con nghé a!
Ta cho các ngươi xem! ! Ai là ôn thần a!
Đối thủ của ta, lúc này cũng lên đài.
Nhưng hắn vừa lên đài, ta lập tức run lên.
Ông trời ơi...
Đối thủ của ta. . . Một võ sĩ đến từ Quân Vương trắc. Chống cây quải trượng, với tốc độ không nhanh hơn ốc sên, khập khà khập khiễng đi từng bước nhỏ về phía trước. Trên mặt lúc trắng lúc xanh, thở ra thì nhiều hít vào thì ít. Uy, vị nhân huynh này đi lạc đường đến y quán sao? Ai vô nhân đạo như vậy, bắt nhân sĩ tàn tật đánh lôi đài a!
Võ sĩ kia hai mắt trống rỗng, ánh mắt cũng không thể tập trung. Hắn run rẩy nâng lên cây quải trượng chỉ vào người ta, rất có hào tình tráng chí cách không đâm mấy cái, trong miệng còn nhỏ giọng phát ra vài tiếng 'Vù vù. . . ', 'Vù vù. . . '.
Ta: ". . ."
Dưới đài một đám đậu bỉ cổ động nói: "Cẩn thận! Vô hình kiếm khí!"
"Ai nha! Người trẻ tuổi kia chẳng lẽ biết thất truyền nhiều năm Lục Mạch Thần Kiếm!"
"Nhất Dương chỉ! Khẳng định là Nhất Dương chỉ! Người này chắc sư thừa Đoàn Diên Khánh! !"
Mấy tên thiếu thông minh này. . . Hắn nào có vô hình kiếm khí, căn bản là bệnh đã nguy kịch, nhìn cũng không rõ ràng, đang đâm bừa nha! !
Võ sĩ kia 'Vù vù' mãi không xong, ta lúng túng đứng ở một bên. Đánh hắn cũng không được, không đánh cũng không được.
Ngươi nói khi phụ một người tàn tật. . . Còn có bị người tàn tật khi phụ, hai loại thanh danh loại nào tốt hơn?
Nhưng võ sĩ này còn chưa ngừng, vẫn liên tục đâm.
Dưới đài có người dễ khóc lập tức liền nức nở hô 'Khi phụ người tàn tật có gì tài ba', 'Có gan đao thật thương thật làm một cái a', 'Đừng có dùng tà thuật tên ôn thần nhà ngươi'. . . Lập tức gợi lên phản đối bài sơn đảo hải.
Đại ca ngươi bắn Lục Mạch Thần Kiếm đâm chết ta được không! ! !
Ta đứng trên đài cũng sắp mất mặt chết a!
Ta bên này còn chưa nói xong, dường như võ sĩ kia rốt cuộc phát hiện ta không ở trước mặt hắn, quải trượng của hắn là không đâm đến ta. Ánh mắt mê mang tìm xung quanh, hai mắt sáng lên, hình như rốt cuộc tìm đúng nơi ta đứng. Ta thở ra một hơi, cũng may còn có cơ hội.
Thần sắc hắn trang nghiêm, bỗng nhiên hít mạnh một hơi, hình như muốn ra đại chiêu!
Ta trận địa sẵn sàng, chờ đợi hắn cho một chưởng để thua cuộc, từ đây chia tay lôi đài.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi vị nhân huynh này hấp khí, không phải thở ra một hơi rồi xuất chiêu, mà là hít được một nửa thì đột nhiên ngứa họng ho ra. . .
"Hụ khụ khụ khụ khục! !"
Càng ho càng lợi hại, cơ hồ sắp ho ra máu. . . Này! Ho ra máu a! Không chỉ một điểm nửa điểm, là phun đầy đất a! !
Đại ca đại ca! Đừng chết a! ! Ngươi đâm chết ta trước được không! !
Khó khăn lắm hắn mới ho xong, bộ dáng như đại chiến ba ngày ba đêm với bảy tám cao thủ, hao hết chân nguyên. Sắc mặt tái nhợt, toàn thân dựa vào quải trượng. Dường như chỉ cử động một cái liền có thể muốn mạng hắn.
Ta thua vào tay hắn kiểu gì? Ta sợ cầm sợi mì đâm một cái cũng đâm chết hắn.
Đừng cho rằng ta đang khoe khoang, vừa rồi gia hỏa này lên lôi đài, căn bản là sáu người khiêng lên a! !
Ta chợt nhớ ra. Gia hỏa này tựa như là người Hắc Phong Thập Tam Dực không giết được trong hôm đánh lén Quân Vương trắc thất bại. Nghe nói ngày đó mặc dù không giết được hắn, thế nhưng cũng đánh hắn trọng thương. Lẽ ra bị thương thì tĩnh dưỡng một đoạn thời gian cũng nên khỏe rồi. Thế nhưng mấy ngày nay hắn còn phải tham gia vòng sơ tuyển cùng bán kết, một mạch đánh tới đây. . . Cho nên mới thành ra như vậy a.
Đại ca còn không đợi ta nói, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng: "Lão tử Tề Phi Long hôm nay! !"
Nha a! Ngươi còn cưỡi Phi Long.
Nhưng lời còn chưa nói xong, đại ca trợn trắng mắt lên, cứng đờ ngã xuống trước mặt ta, đông một tiếng nằm trên đài.
. . .
Yên lặng như tờ, ta ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi trọng tài phán quyết. . . Phán quyết cái rắm a! Còn phải hỏi kết quả sao a!
Không công bằng!
Hắc Phong Thập Tam Dực bọn phá độc nãi này! ! Phi Long cưỡi mặt như vậy thì làm sao ta thua được? ! !
Không chỉ bị Thẩm lão đại hiểu lầm, thần nghiên mực dán mặt nhiều lần. Ngay cả chuyện rút lui khỏi Ngự Tiền Luận Võ, ta cũng làm hỏng mấy lần.
Kế hoạch ta định ra là thời điểm sơ tuyển lười nhác không đi, bỏ qua vòng sơ tuyển hiển nhiên là ta không cần tham gia vòng bán kết.
Nhưng không như mong muốn, đối thủ sơ tuyển của ta, đến mặt ta cũng không thấy đã bị Hắc Phong Thập Tam Dực làm thịt rồi!
Vô tội như ta, vậy mà vô duyên vô cớ vào vòng bán kết.
Tiếp theo là hôm qua, ta có ba trận so tài phải đánh.
Nói cách khác, ta tối thiểu có ba cơ hội để thoát khỏi cục diện lúng túng này.
Sau đó, đối thủ vòng bán kết của ta, ngay cả mặt ta cũng không thấy lại bị Hắc Phong Thập Tam Dực làm thịt!
Bà nội nó, có còn nghĩa khí giang hồ không a! ! !
Vì cái gì cho dù ta tại hay không tại, đối thủ của ta đều bị bọn hắn làm thịt! Ngay cả mấy lời thoại ta muốn dùng khi đánh thua "Ngươi! Trong phân có độc!", "Ta đã dùng hết Hồng Hoang lực...", "Con lừa trọc, vậy mà ngươi cướp của bần đạo..." cũng không có đất dụng võ.
Thôi đừng nói nữa, Doãn Nhất Huyền tên kia, uổng cho dáng dấp của hắn giống Đông Pha lâu Lục Tử như đúc, vậy mà đưa tới chân giò hầm tương lão Trương bán thịt heo hỏng đầu phố làm, quả thực là vũ nhục đầu lưỡi của ta!
Này nha! Đáng ghét a! !
Ta phồng má đi về phía trước.
Phía trước là một cái đài cao huyền không, chính là sân thi đấu của lần Ngự Tiền Luận Võ này. Hôm nay chính là ngày cuối cùng của Ngự Tiền Luận Võ. Ngay cả ta cũng không thể không lên đài bộc lộ tài năng. . .
Nền lôi đài đặt tại đại quảng trường ở ngoại hoàng thành, thích hợp nhất với hoạt động quần chúng vây xem như thế này.
Bốn phía lôi đài đều là người xem rộn rộn ràng ràng. Vây quanh lôi đài là một vòng tọa ỷ được trang trí, đây là để cho người xem tương đối có thân phận dùng. Mà cung nga thái giám, hay tiểu quan tiểu lại những người không đủ thân phận, cũng chỉ có thể đứng xung quanh xem tỷ võ. Dù là như thế, nhưng trong hoàng thành hiếm khi có hoạt động long trọng như thế này, cho nên người đứng xem vẫn đông nghìn nghịt, náo nhiệt từ sáng sớm đến tối muộn, không một khắc yên tĩnh.
Ta đi đến phụ cận, xung quanh lôi đài không có cầu thang, chỉ có một cái đài cao trơ trọi. Muốn đi lên cũng chỉ có thể nhảy lên hoặc là xấu hổ leo lên.
Ý tứ rất rõ ràng, là để người dự thi biểu hiện ra khinh công của mình.
Cho nên tất cả tranh tài trong Ngự Tiền Luận Võ đều toàn trình cao năng, từ lúc thí sinh bắt đầu lên đài cũng đã bày ra võ nghệ. Còn không cần đánh, nhìn thân pháp đối phương bày ra lúc lên đài liền bị chấn nhiếp, nâng cờ trắng đầu hàng.
Ta mới đi vào lôi đài, xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng nghị luận ầm ĩ.
"Đến rồi đến rồi!"
"Mau nhìn, đó chính là nhân vật tề danh với Kỳ Lân Chiến Thần trong truyền thuyết!"
"A! Chính là hắn! ?"
Cái gì? Kỳ lân chiến thần?
Ta phồng mồm không khỏi nhụt chí.
Đây không phải là siêu cấp cao thủ xếp hạng thứ hai Kỳ Lân vệ sao? Nghe nói hắn còn ở bên ngoài chưa trở về a. Có quan hệ gì với ta?
Chỉ nghe xung quanh lôi đài, đại cô nương tiểu tức phụ, Trương gia lão cữu Lý gia đại thúc nghị luận không ngừng. Nhất là có một tên quan võ, hắn không có võ công gì, nhưng lại biết nhiều giang hồ nhàn sự. Bị mấy đại mụ đại nương, cô nương nha đầu tâng bốc, lập tức gật gù đắc ý, lẩm bà lẩm bẩm, biến thành thầy bói thiết khẩu trực đoạn yêu ngôn hoặc chúng.
"Các ngươi đều không biết, tới tới tới, đến gần chút, ta nói cho các ngươi."
"Mọi người đều nói Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai là binh khí sống. Xuất thủ hẳn phải chết, đụng vào là thương, đơn giản là một thanh tuyệt thế hung nhận sống. Ai nha, ta từng thấy Dịch đại nhân đuổi bắt trọng phạm. Đừng nhìn Dịch đại nhân người ta trẻ tuổi. Trọng phạm kia cầm bảo đao trong tay, đao khí tung hoành, một đao kia chém ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, làm cho một con trâu, từ đầu đến đuôi một phân thành hai. Nhưng một đao đó của hắn, chém lên người Dịch đại nhân, đột nhiên bảo đao đứt gãy. Lại bị hai ngón tay của Dịch đại nhân bẻ thành từng khúc, từng đoạn từng đoạn bay đi. Còn bản thân tên trọng phạm đó, bị Dịch đại nhân nhẹ nhàng một chỉ đâm ngã, ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi."
Hù cho các nữ tử sửng sốt một chút, không nhịn được nha nha liên thanh.
Lập tức liền có người không đồng ý nói: "Ngươi chỉ khoác lác a. Đao thủ bình thường giơ tay chém xuống, lực nhanh chuẩn xác, bảo đao sắc bén, cũng có khả năng làm cho một con trâu một phân thành hai. Nhưng đó là chém ngang lưng, nếu nói từ đầu tới đuôi một phân thành hai. Không nói đâu xa, chỉ là độ cứng rắn của xương đầu trâu, cho dù là bảo đao cũng không có cách nào một đao chém đứt, huống chi còn là từ đầu đến đuôi đây? Khoác lác quá rồi!"
"Ta lừa các ngươi làm gì? Việc này rõ như ban ngày, lúc ấy còn nhiều người trên đường trông thấy. Trọng phạm đó đúng là lợi hại như vậy. Nhưng người lợi hại như thế, lại không bằng một phần nhỏ của Dịch đại nhân."
Gia hỏa này nói có mắt có mũi. Chẳng qua nếu như nội công tu vi đạt đến, có thể dùng hai đầu ngón tay bẻ gãy bảo đao được. Nếu như là thật, vậy thì võ công nội lực của Dịch Nhai kia thật ghê gớm. Có lẽ đã siêu việt nhất lưu cao thủ trên giang hồ, thuộc về phạm trù đỉnh tiêm cao thủ. Chẳng qua đám người này cũng không nghĩ một chút, trọng phạm nào sẽ rảnh rỗi như vậy, thời điểm bị người bắt còn chém trâu trên đường. . . Chuyện chém con trâu kia, nhất định là phóng đại ra.
Nhưng nghe đến câu tiếp theo ta bỗng nhiên hoảng hốt.
"Mặc dù Kỳ Lân Chiến Thần lợi hại, nhưng cũng có đối thủ. Các ngươi nhìn lên đi! Hắn đang lên đài!"
Ta đột nhiên dừng lại, đi lùi lại mấy bước.
Đừng nhìn ta đừng nhìn ta. . .
"A? Hắn lùi lại.. Ân? Lại đi tới lôi đài, a, lại đi lùi lại. Hắn đang do dự a?"
Ngươi nha có thù với ta à! ! !
Như thế không phải là làm cho toàn trường nhìn chằm chằm ta, không chết không thôi sao! !
Ta dứt khoát mặc kệ, nhảy lên lôi đài.
Bọn hắn không biết lời bọn hắn nói, ta ở phía xa nghe được nhất thanh nhị sở, tiếp tục nói: "Người này lợi hại như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên. Họ Minh này không đơn giản. Chính là vũ khí bí mật Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân dùng để đối phó Dịch Nhai."
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Cái này cái gì kinh bạo nội tình?
Ta thật không hiểu, sao bọn hắn biết được? ! Ta lộ tẩy lúc nào? ! Lần này ta thật sự hoảng hốt.
Chẳng lẽ thân phận của ta, ngay cả người đi đường cũng biết sao? !
"Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân rất khó lường a. Nàng vì Ngự Tiền Luận Võ tìm về ba đại cao thủ! Một người trong đó chính là người này."
Lời này của hắn chọc cho một đống người nhìn về phía ta.
"Các ngươi đừng nhìn hắn như vậy!"
Tên quan võ giống như lang trung đoán mệnh kia lại hét lớn một tiếng ngăn cản mọi người nhìn ta. Không chỉ những người kia, ngay cả ta cũng là không hiểu ra sao, làm sao không thể nhìn ta.
"Các ngươi có biết sự lợi hại của hắn ở đâu không? Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai đại nhân là va vào là thương, chạm vào là chết. Họ Minh này không kém chút nào, hắn là nhìn vào là chết, nghe vào là vong a!"
. . . Chậm đã, sao càng nghe càng thấy không thích hợp.
"Đến nay hắn chưa từng bày ra võ công. Thế nhưng đối thủ đối đầu với hắn, đều là chưa kịp động thủ, đã bị hắn hại chết. Đây chính là cao thủ tề danh với Kỳ Lân Chiến Thần —— Lục Phiến Ôn Thần Minh Phi Chân!"
Con bà ngươi! !
Ai nghĩ ra danh tự này! Đi ra cho ta! ! !
"Chậc chậc chậc, hình người dáng người, nghĩ không ra. . ."
"Có thể hại người như vậy sao? Không phải là giả chứ?"
Gia hỏa này căn bản đang tán dóc con nghé a!
Ta cho các ngươi xem! ! Ai là ôn thần a!
Đối thủ của ta, lúc này cũng lên đài.
Nhưng hắn vừa lên đài, ta lập tức run lên.
Ông trời ơi...
Đối thủ của ta. . . Một võ sĩ đến từ Quân Vương trắc. Chống cây quải trượng, với tốc độ không nhanh hơn ốc sên, khập khà khập khiễng đi từng bước nhỏ về phía trước. Trên mặt lúc trắng lúc xanh, thở ra thì nhiều hít vào thì ít. Uy, vị nhân huynh này đi lạc đường đến y quán sao? Ai vô nhân đạo như vậy, bắt nhân sĩ tàn tật đánh lôi đài a!
Võ sĩ kia hai mắt trống rỗng, ánh mắt cũng không thể tập trung. Hắn run rẩy nâng lên cây quải trượng chỉ vào người ta, rất có hào tình tráng chí cách không đâm mấy cái, trong miệng còn nhỏ giọng phát ra vài tiếng 'Vù vù. . . ', 'Vù vù. . . '.
Ta: ". . ."
Dưới đài một đám đậu bỉ cổ động nói: "Cẩn thận! Vô hình kiếm khí!"
"Ai nha! Người trẻ tuổi kia chẳng lẽ biết thất truyền nhiều năm Lục Mạch Thần Kiếm!"
"Nhất Dương chỉ! Khẳng định là Nhất Dương chỉ! Người này chắc sư thừa Đoàn Diên Khánh! !"
Mấy tên thiếu thông minh này. . . Hắn nào có vô hình kiếm khí, căn bản là bệnh đã nguy kịch, nhìn cũng không rõ ràng, đang đâm bừa nha! !
Võ sĩ kia 'Vù vù' mãi không xong, ta lúng túng đứng ở một bên. Đánh hắn cũng không được, không đánh cũng không được.
Ngươi nói khi phụ một người tàn tật. . . Còn có bị người tàn tật khi phụ, hai loại thanh danh loại nào tốt hơn?
Nhưng võ sĩ này còn chưa ngừng, vẫn liên tục đâm.
Dưới đài có người dễ khóc lập tức liền nức nở hô 'Khi phụ người tàn tật có gì tài ba', 'Có gan đao thật thương thật làm một cái a', 'Đừng có dùng tà thuật tên ôn thần nhà ngươi'. . . Lập tức gợi lên phản đối bài sơn đảo hải.
Đại ca ngươi bắn Lục Mạch Thần Kiếm đâm chết ta được không! ! !
Ta đứng trên đài cũng sắp mất mặt chết a!
Ta bên này còn chưa nói xong, dường như võ sĩ kia rốt cuộc phát hiện ta không ở trước mặt hắn, quải trượng của hắn là không đâm đến ta. Ánh mắt mê mang tìm xung quanh, hai mắt sáng lên, hình như rốt cuộc tìm đúng nơi ta đứng. Ta thở ra một hơi, cũng may còn có cơ hội.
Thần sắc hắn trang nghiêm, bỗng nhiên hít mạnh một hơi, hình như muốn ra đại chiêu!
Ta trận địa sẵn sàng, chờ đợi hắn cho một chưởng để thua cuộc, từ đây chia tay lôi đài.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi vị nhân huynh này hấp khí, không phải thở ra một hơi rồi xuất chiêu, mà là hít được một nửa thì đột nhiên ngứa họng ho ra. . .
"Hụ khụ khụ khụ khục! !"
Càng ho càng lợi hại, cơ hồ sắp ho ra máu. . . Này! Ho ra máu a! Không chỉ một điểm nửa điểm, là phun đầy đất a! !
Đại ca đại ca! Đừng chết a! ! Ngươi đâm chết ta trước được không! !
Khó khăn lắm hắn mới ho xong, bộ dáng như đại chiến ba ngày ba đêm với bảy tám cao thủ, hao hết chân nguyên. Sắc mặt tái nhợt, toàn thân dựa vào quải trượng. Dường như chỉ cử động một cái liền có thể muốn mạng hắn.
Ta thua vào tay hắn kiểu gì? Ta sợ cầm sợi mì đâm một cái cũng đâm chết hắn.
Đừng cho rằng ta đang khoe khoang, vừa rồi gia hỏa này lên lôi đài, căn bản là sáu người khiêng lên a! !
Ta chợt nhớ ra. Gia hỏa này tựa như là người Hắc Phong Thập Tam Dực không giết được trong hôm đánh lén Quân Vương trắc thất bại. Nghe nói ngày đó mặc dù không giết được hắn, thế nhưng cũng đánh hắn trọng thương. Lẽ ra bị thương thì tĩnh dưỡng một đoạn thời gian cũng nên khỏe rồi. Thế nhưng mấy ngày nay hắn còn phải tham gia vòng sơ tuyển cùng bán kết, một mạch đánh tới đây. . . Cho nên mới thành ra như vậy a.
Đại ca còn không đợi ta nói, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng: "Lão tử Tề Phi Long hôm nay! !"
Nha a! Ngươi còn cưỡi Phi Long.
Nhưng lời còn chưa nói xong, đại ca trợn trắng mắt lên, cứng đờ ngã xuống trước mặt ta, đông một tiếng nằm trên đài.
. . .
Yên lặng như tờ, ta ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi trọng tài phán quyết. . . Phán quyết cái rắm a! Còn phải hỏi kết quả sao a!
Không công bằng!
Hắc Phong Thập Tam Dực bọn phá độc nãi này! ! Phi Long cưỡi mặt như vậy thì làm sao ta thua được? ! !