Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 36 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Đừng có quỳ lạy ta! Các ngươi nghĩ rằng làm vậy ta sẽ mềm lòng sao! Đại tỷ, trinh tiết của tiểu sư muội nào đó của ngươi làm sao quan trọng bằng tính mạng của ta chứ? Ta quyết định ngoảnh mặt làm ngơ bỏ đi, không ngờ một vị lam y cô nương lại thuận thế ôm chặt lấy đùi ta: “Thiếu hiệp nếu không nguyện tương trợ, ba chúng ta sẽ quỳ suốt như thế!”



Mẹ ơi! Các ngươi muốn quỳ là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến ta!



“Sau khi chuyện này giải quyết xong, tiểu nữ nhất định sẽ cho thiếu hiệp biết phương pháp để rời đi Vân Mộng Trạch!” Thanh y cô nương ở phía sau phụ họa.



Nhờ vào mấy người! Lão tử chỉ sợ không giữ được mạng để nghe các ngươi nói thôi!



“Thiếu hiệp ……” Một vị cô nương khác trẻ tuổi nhất đã khóc đến nỗi nước mắt tuôn rơi như mưa.



Ta giãy dụa từ chối hồi lâu, kết quả chính là … ta ở trong rừng nửa ngày đốn cây làm chiếc bè gỗ, chuẩn bị đưa mấy nàng đi đến trung ương của bãi đầm lầy, nơi tọa lạc của Thánh Tuyền Giáo để cứu sư muội của bọn họ.



Ta đem bè gỗ đặt trên mặt đầm lầy, ba vị cô nương liên tục ngợi khen ta thông minh, nghĩ ra được phương pháp như thế.



Nhảm nhí, người chọn cây là ta, người làm bè gỗ cũng là ta, các ngươi chỉ ở một bên xem đương nhiên là vui rồi!



Mấy nàng này là tục gia đệ tử của Lưu Sấu Am gì đó, sư phụ của họ là Hiểu Nguyệt sư thái nổi danh trong giang hồ, họ nói đợi sau này sư phụ nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ta. Mẹ ơi, nếu các nàng ngoan ngoãn ở ni cô am là tốt rồi, ra ngoài chạy lung tung làm gì, tưởng hành tẩu giang hồ dễ lắm sao! Bản thân xảy ra chuyện cũng không nói đi còn kéo người khác xuống nước!




Vừa dứt lời, bọn họ liền xông thẳng ra ngoài, trái lại là ta đang há hốc mồm nhìn hình bóng bọn họ rời đi, lại nhìn nhìn đôi mắt hoa đào dưới ánh đuốc sáng rực của Du Dạ Lai.



“Cái này … quấy rầy ngươi rồi, ta đi đây ….”  Ta nhún vai vừa quay đi thì cảm thấy sau lưng chưởng phong đánh úp lại, ta vội vàng tránh ra, cách xa phạm vi chưởng lực hơn hai trượng.



“Các hạ hảo khinh công a!” Ánh mắt của Du Dạ Lai nhấp nháy trong đêm tối, ngón tay trắng muốt di chuyển xuống hông, xong rồi, sợ là khi nãy ta tránh được quá nhanh,  vị đại ca này muốn động thực lực!



Ta cũng rút ra Vô Tà trên lưng nghênh đón kiếm chiêu của hắn, nháy mắt kiếm hoa tung tóe, ta trừng to mắt nhìn thanh “bảo kiếm” trông có vẻ rất hoa lệ của Du Dạ Lai đã bị ta tước gãy.



“Trong tay ngươi … là kiếm gì?” Đôi mắt hoa đào kia nheo lại trong đêm, nhìn chòng chọc đến ta toàn thân mất tự nhiên.



Bỗng nhiên “vù” một tiếng, Vô Tà trong tay ta đã bị một thanh nhuyễn kiếm đen tuyền cuốn lấy, thoáng chốc rời khỏi lòng bàn tay. Ta cứng người chầm chậm quay lại, trông thấy một gã hắc y nam tử ngũ quan sắc sảo, mặt mày tuấn lãng, dường như đã từng gặp qua ở đâu nhưng lại không tài nào nhớ ra.



“Đương nhiên là danh kiếm Vô Tà a ~!” Nam tử lật lật thanh kiếm của ta, nhếch môi tựa hồ muốn nói: “Thật đáng tiếc! Ngươi lần này rơi vào tay ta rồi!



Du Dạ Lai ở sau ta quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”