Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 37 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Ta nhìn nhìn gã nam tử khí phách trước mắt, bất chợt cảm giác có gì đó không đúng.



Nếu như hắn là Ly Toái Phong, vậy gã đồng bóng chết tiệt lần trước ta và Đế Hạo gặp trong sơn động là ai?



“Sao thế? Tàm Đậu thiếu hiệp ~ mấy tháng không gặp, ngươi ngay cả bổn tọa cũng không nhận ra sao?”  Ly Toái Phong nhếch nhếch khóe môi.



“Ngươi … ngươi … ngươi là Ly Toái Phong?” Mồm ta hiện giờ chắc có thể nhét cả cái trứng gà luôn, lại nhìn kỹ nét mặt của người nọ, không còn lớp phấn hóa trang dày đặc, đường nét ngũ quan quả thật chính là gã yêu nhân kia.



“Đúng, chính là bổn tọa.” Tay của Ly Toái Phong để lên vai ta, khuôn mặt cách chóp mũi ta chưa đến ba tấc, từng câu từng chữ nói.



Thân thể ta run như bị chuột rút, vậy là xong rồi, hiện tại bản thân không những lọt vào địa bàn của địch, trước sau đều là lang, ngay cả Vô Tà cũng rơi vào tay hắn, đây có phải hay không như câu “Ngươi kêu a! Ngươi kêu a! Ngươi tái kêu cũng không ai đến cứu ngươi đâu!” mà truyền thuyết hay nói đến.



“Cái này ….. Ly giáo chủ ….. Chúng ta có gì từ từ nói …..” Ta vặn vẹo thân hình hướng sau lui, tiếc rằng lại chạm phải vẻ mặt đắc ý của Du Dạ Lai.



“Đế Hạo sao thế?” Lần trước vì ngươi mà muốn mạng của ta, lần này thế nhưng lại sơ suất để ngươi nơi nơi loạn chạy”? Ngươi nói xem, nếu một con chuột tự đâm đầu vào ***g, kết quả sẽ thế nào đây?”



Sẽ chết..... Bộ nhìn ta giống đứa ngốc lắm sao?



“Du hộ pháp, nhờ ngươi hảo hảo chiếu cố con chuột nhỏ bé này,” Ly Toái Phong cười đến thanh đạm, nhưng ta sao lại không hiểu ẩn ý trong đó chứ, “Nhất định phải cho hắn ăn đến béo múp mới thôi, bằng không chủ nhân của nó sẽ sinh khí với ta!”



Du Dạ Lai ở một bên cười đến vô cùng hào hứng, rất phóng khoáng làm cái tư thế thỉnh: “Thế thì, con chuột bé bỏng à ……”
“Không liên quan đến hắn?” Nét mặt của Ly Toái Phong lộ vẻ khó tin, “Ngươi dạy hắn Lưu Vân Phân Thủy Kiếm  …… Ngươi đem Vô Tà cho hắn …… Ngươi vì hắn suýt nữa muốn giết ta …… không liên quan đến hắn là thế nào?”



“Toái Phong.” Đế Hạo tiến thêm một bước nhỏ về phía hắn.



“Khinh Hàn, nếu ngươi muốn đưa Tàm Đậu đi ta Ly Toái Phong tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng nếu là Đế Hạo, trừ phi ta chết tại nơi này, bằng không Đế Hạo ngươi đừng nghĩ có thể đem hắn rời khỏi Thánh Tuyền Giáo một bước!”



“Ai cha,” Khinh Hàn buông tách trà xuống, ngón trỏ xoa xoa ấn đường (chỗ giữa hai đầu lông mày), “Ly giáo chủ ngươi cùng Đế Hạo có vướng mắc gì cũng không liên quan đến Cửu Trọng Thiên ta. Nhưng nếu ta muốn đưa Tàm Đậu đi, Đế Hạo còn không liều mạng với ta sao?”



Ta hung hăng trừng mắt nhìn Khinh Hàn, sao rồi? Lão tử bây giờ trở thành củ khoai lang phỏng tay sao?*



Khinh Hàn liếc nhìn ánh mắt căm phẫn của ta, cười giễu một tiếng, bước đến, cong lưng xuống dùng ngón tay khều nhẹ cằm ta, rõ ràng bộ dáng không chút đứng đắn thế nhưng lại toát ra một cỗ phong độ khác người, “Có điều nếu cả đời này ngươi nguyện ở bên ta, muốn ta liều mạng cũng không thành vấn đề!”



Vừa dứt lời, cơ thể ta đã mạc danh kỳ diệu ngã vào lòng của Khinh Hàn, trong nháy mắt bàn tay của Đế Hạo đặt lên vai ta muốn đem ta kéo về, bả vai Khinh Hàn một chấn, mượn nội lực từ cơ thể ta đem Đế Hạo văng ra, Đế Hạo hóa chưởng thành chỉ, hướng về phía huyệt đạo bên sườn của Khinh Hàn mà điểm, liên tiếp ba chỉ, đều bị Khinh Hàn tài tình hóa giải, đương lúc chỉ thứ tư hóa thành chưởng pháp nhưng bị Khinh Hàn dùng Phân Gân Thác Cốt Thủ chắn ra, Ly Toái Phong chưởng nhẹ lên người ta, cơ thể ta đổ về phía trước, vừa đúng ngay tầm chưởng lực của Đế Hạo,  Khinh Hàn kinh hãi, vội vàng đem ta kéo ra, ta chỉ kịp nghe người phía sau khẽ rên một tiếng.



“Khinh Hàn!” Ta ngẩng đầu, thấy chân mày hắn nhăn lại, “Ngươi có sao không?”



Khinh Hàn không trả lời ta, chỉ nhìn về phía Ly Toái Phong nói: “Lần sau ngươi còn dùng loại âm ngoan thủ đoạn như thế, ngay cả Đế Hạo cũng không giữ được tính mạng của ngươi!”



Phỏng tay khoai lang: chỉ một vấn đề khó giải quyết, ví như bạn muốn đạt được một vật gì đó nhưng lại sợ sau này vì nó mà chính mình bị tổn thương.