Vợ Ngốc
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:07 30/04/20
Buổi trưa hôm đó, ông bà Nhạc và cả Diệp lão đều ở nhà Diệp Hạo ăn cơm. Thím Trương đã mua sẵn nhiều thức ăn từ hôm qua rồi, sáng nay chỉ có việc đi mua thêm ít thức ăn tươi sống nữa là đủ, Diệp Hạo nhận nhiệm vụ chở thím Trương đi mua.
Lúc này đây, bà Nhạc và thím Trương đang ở trong bếp nấu ăn với nhau, Nhạc Ân thì ôm con Gấu ngồi trên ghế nói chuyện líu ríu với bà Nhạc. Còn ba người đàn ông thì ngồi ngoài phòng khách đánh cờ.
Diệp lão rất thích đánh cờ tướng, hồi nhỏ cũng thường xuyên chơi với ông Nhạc, nhưng từ khi lên thành phố này làm ăn thì không hề đụng tới, vậy mà những ngày ở nhà ông Nhạc được dẫn đi đánh cờ, tay nghề vẫn không tệ, dường như còn đánh hay hơn trước, khiến cho mấy ông bạn của ông Nhạc khá là kính nể, Diệp lão càng hứng thú bừng bừng, rảnh rỗi là đem bộ cờ ra so tài với ông Nhạc. Ông Nhạc thì ngày thường vốn nho nhã, chỉ có mấy cái thú vui này làm bạn, nên đương nhiên cũng yêu thích,thế là bạn cứ đem bàn cờ ra là ông tự động xếp cờ không cần hỏi nhiều.
Hai lão ông ngồi nhíu mày lẳng lặng so tài, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà do Diệp Hạo ngồi bên cạnh rót cho. Diệp Hạo lúc này ngồi im lặng nhìn bàn cờ, tuy không biết đánh nhưng nhìn một lúc cũng biết cách đánh, cũng thấy khá thú vị.Khung cảnh trong phòng khách im ắng, giọng trẻ con của Nhạc Ân vang lên
" Andy, làm gì? "
Diệp Hạo quay lưng thấy Nhạc Ân đang ôm con Gấu đi về phía anh thì mĩm cười kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, đưa tay lên miệng ý bảo im lặng rồi mới ghé đầu đến bên tai Nhạc Ân hỏi nhỏ
" Sao ra đây, không nói chuyện với bà nữa sao?"
Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nói nhỏ bên tai, nháy nháy mắt, không hiểu tại sao Diệp Hạo lại như vậy, nhưng nhanh chóng học hỏi ghé sát tai Diệp Hạo, cũng nói nhỏ nhỏ
" Bà bảo có dầu mỡ, không cho ngồi gần a... ra ngồi với ông... " nói xong chớp chớp mắt đưa tai lên chờ Diệp Hạo nói tiếp
Diệp Hạo nhìn động tác của Nhạc Ân lắc đầu cười, phải cố nhịn xuống mới không hôn lên cái má hồng hồng đang đưa tới kia, lại ghé tai cô nói
" Ừ, vậy ngồi đây với anh, nhưng hai ông đang đánh cờ, Ân Ân ngoan ngoãn ngồi xem được không?"
Nhạc Ân đưa mắt nhìn qua bàn cờ một cái, mới híp mắt gật gật đầu ý bảo là đã biết rồi, biết vì sao Diệp Hạo lại nói nhỏ thế này rồi. Xong xuôi cũng ngồi im lặng xem cùng Diệp Hạo
" Cô ấy rất hạnh phúc " Thím Trương đang chiên cá nói với bà Nhạc đang đứng bào cà rốt bên cạnh
Bà Nhạc ngẩng đầu mĩm cười gật gù:" Diệp Hạo thật tốt, cả thím Trương nữa " bà nhìn thẳng thím Trương, chân thành mà nói:" Cám ơn thím đã chăm sóc Tiểu Ân "
" Ha ha, cô ấy đáng yêu như vậy, tôi chăm sóc cô ấy rất vui vẻ, có khi không có cô ấy, tôi cũng buốn lắm ấy " thím Trương nghe bà Nhạc cám ơn cả trăm lần rồi, nên không khách sáo mà nói " không sao " gì đó nữa, giờ đây như hai người bạn mà nói chuyện. Bà đúng là làm công lấy tiền, nhưng ở với Nhạc Ân một thời gian, bà thực sự chăm sóc cô như con gái của mình vậy, đó là tình cảm yêu thương thực sự.
" Nó nói nhiều thật, hồi đó, lâu lắm nó mới nói một tiếng " Bà Nhạc hứng khởi trò chuyện
" Nhờ cậu Diệp Hạo cả, ở với tôi cô ấy cũng ít nói lắm, aiz, đúng là phân biệt đối xử a " Thím Trương giả vờ khinh thường cô ngốc nhỏ
" Haha, tôi và ông nhà tôi cũng ghen tỵ lắm ấy chứ, thật là đúng mà, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, chỉ toàn lo cho chồng " Bà Nhạc tủm tỉm đùa lại, quên mất là ngày trước còn sợ cháu rể hắt hủi cháu mình, cháu mình không lo được cho chồng này nọ...
Nhà bếp ngay bên cạnh phòng khách, tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ không to nhưng vẫn đủ để mấy người trong phòng nghe rõ, ông Nhạc và Diệp lão nghe thấy bật cười nhìn sang hai vợ chồng trẻ, vậy mà Diệp Hạo vẫn không biểu tình thản nhiên bưng ly trà uống, còn Nhạc Ân càng không biết gì, chăm chú nhìn bàn cờ, mãi vẫn chưa thấy ông mình đi tiếp a.
Trong đại sảnh rộng lớn, hai mẹ con Chu Lệ Băng đã đứng đó hướng Diệp lão tươi cười chào hỏi. Ghế đối diện là bà Diệp cũng đứng dậy chào ông và ông bà Nhạc nhưng khuôn mặt không một cảm xúc.
Diệp lão nhíu mày nhìn tình hình trước mắt, quay qua bảo lão Thâm quản gia đưa ông bà Nhạc về nơi nghĩ ngơi, lại hướng qua bạn tươi cười bảo đợi ông một chút. Đợi hai người kia đi, Diệp lão mới từ từ đi tới ghế ngồi, gật đầu nhàn nhạt chào cả 3 người trong phòng. Đợi họ nói trước.
Bà Chu đợi Diệp lão ngồi xuống xong, xởi lởi lên tiếng
" Chú Diệp, đã tối rồi mà vẫn phải làm phiền chú rồi, ha ha " Bà đã đợi ông suốt một giờ rồi, nhưng biết được hôm nay nhất định có Diệp lão ở nhà nên cố gắng đợi, mấy ngày trước tới cũng không có nhưng vẫn ngồi đợi đấy thôi.
Diệp lão cười xã giao đáp " Không biết Chu phu nhân có lời gì muốn nói?"
Bà Chu cười cười, nuốt nước miếng mới tươi cười nói tiếp " Cháu đến đấy để bàn vê chuyện cưới xin của Tiểu Băng, ha ha" dừng lại nhìn qua Chu Lệ Băng đang cúi đầu một cái, quay đầu về phía Diệp lão nói tiếp " Đã đính hôn gần 3 tháng rồi, cháu nghĩ cũng đã đến lúc cho hai đứa nói cưới nhau ", nói xong im lặng chờ đợi Diệp lão nói
Diệp lão bình thản nhìn hai người trước mắt, lại nhìn Chu Lệ Băng, người này, ông biết. Ông có thấy Diệp Hạo đưa cô gái này đi ăn hai lần, hai lần đều là tình cờ, hai người đó cũng không nhìn thấy ông. Lúc đó ông cũng như Từ Gia Huy, nghĩ rằng đó là bạn gái Diệp Hạo, nếu chiều theo tính cách của Diệp Hạo mà nói thì là như thế. Nhưng một ngày, Diệp Bảo thông báo với ông là đã đính hôn, lúc đưa cô gái kia về nhà ông mới biết đó là Chu Lệ Băng, nên hơi bất ngờ và khó hiểu. Nhưng xưa nay chuyện của Diệp Thiên Minh và mấy đứa cháu ông không quản đến, vì tất cả đều dư dả bản lãnh tự làm tự chịu rồi. Hiện tại Diệp Hạo đã có Nhạc Ân, ông cũng không quan tâm chuyện cũ làm gì nữa. Diệp lão lắc đầu cười nói với bà Chu
" Chu phu nhân, chuyện này là của bọn trẻ, ta không quản được, chúng đã lớn, tự mình quyết định "
Bà Chu siết chặt tay, nếu không phải vì Diệp Bảo sau khi đính hôn, không hề thấy mặt mũi, dù Chu Lệ Băng muốn cái gì, Diệp Bảo cũng đáo ứng, bà thậm chí còn rất hãnh diện, nhưng hiện tại thì bà thấy sốt ruột rồi, dù là hôn nhân thương mại nhưng cũng không nên trì hoãn lễ cưới lâu như vậy chứ. Đáng giận nhất là cái nhà này không một ai quan tâm chuyện này, mấy ngày liên tục bà và con gái đến đây, chưa một lần gặp Diệp Thiên Minh, Diệp lão thì đi chơi, còn bà Diệp thì không mặn không nhạt, thậm chí có lúc còn phải ngồi trong phòng khách chờ đợi người đến, bà nghiến răng, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngon lành này, bà không thể dễ dàng để nó trôi đi được.
Diệp lão nhíu mày chờ đợi bà Chu nói tiếp, chỉ thấy bà ta suy nghĩ mãi không thôi, lại liếc qua Chu Lệ Băng cúi thấp đầu thỉ thở dài một hơi, quay qua bà Diệp nói
" Diệp Bảo đâu rồi?"
Bà Diệp cong môi trả lời Diệp lão, giọng điệu thản nhiên với chuyện con trai mình, nhưng vẫn giữ tôn trọng với Diệp lão
" Dạ, nó đi công tác thì phải, cha cũng biết 2 anh em nó đi đâu cũng không báo cho ai cả mà, quen thói tự quyết định rồi ",, rất giống Diệp Thiên Minh, bà cúi đầu nói thầm
Diệp lão lại thở dài quay sang hai mẹ con bà Chu nói " Đành đợi nó về rồi nói chuyện cũng được, chứ thật sự ta cũng không quyết định được... "
Bà Chu cứng người nén tức giận xuống, niềm nở mà nói " Cháu nghĩ thế này, trong thời gian đợi Diệp Bảo về, cứ để Tiểu Băng ở đây cho quen, dù sao trước sau gì nó cũng là con dâu trong nhà " bà ta đánh bài liều đưa ra ý kiến
Ngay lập tức cả Diệp lão lẫn bà Diệp đều nhíu mày lại, chưa cưới mà cho về đây ở, bà ta không quan tâm danh tiết con gái mình thì thôi, cũng không màng đến cảm nhận của nhà họ Diệp này sao, nhưng cũng khó xử không biết nên nói gì, tầng lớp thượng lưu cao quý không cho phép bà Diệp lỗ mãng, còn Diệp lão thì nghĩ nghĩ cũng không cần từ chối, dù sao Chu Lệ Băng cũng đã tới nhà này ăn cơm mấy lần, vả lại ông ở riêng một khu riêng biệt nên không quan tâm mấy chuyện gia đình con cháu.
Cuối cùng Diệp lão đứng lên về phòng mình, ông còn hai người bạn phải tiếp a. Còn bà Nhạc lịch sự tạm biệt xong cũng đi lên lầu, để lại bà Chu nắm lấy tay con gái đứng đó, trong đôi mắt bà Chu phẫn hận quyết tâm không buông tha chuyện này, lại vỗ bàn tay Chu Lệ Băng mà khuyên nhủ ở lại cho tốt, cuối cùng rời đi.
Chu Lệ Băng nhìn mẹ rời đi thẫn thờ ngồi xuống, trong đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi.