Vợ Ngốc

Chương 19 :

Ngày đăng: 15:07 30/04/20


Ngày hôm sau, Diệp Hạo đi làm bình thường trở lại, vì ông Nhạc đã có Diệp lão đưa đi chơi, còn bà Nhạc cùng Nhạc Ân được thím Trương dẫn đi mua đồ, căn bản không cần đến anh nghĩ làm đi theo. Nhưng đến buổi tối cả nhà lại tụ tập ăn uống ở nhà Diệp Hạo, ăn xong mới ai về nhà nấy.



Nhạc Ân cả ngày vui vẻ không thôi, lúc đi theo bà Nhạc mua đủ thứ đồ, lúc đi bồi hai ông nội ngoại của mình đánh cờ, lúc thì chạy theo con Gấu giờ đã biết chạy ra khỏi nhà, cứ tưởng quên mất Diệp Hạo đang ở chỗ làm, nhưng đến tối mới biết rằng không phải vì Nhạc Ân sẽ đeo Diệp Hạo như cái kẹo kéo mà kể lể chuyện đã làm hôm nay.



Một tuần sau, ông bà Nhạc phải về quê. Diệp lão buồn bã giận bạn suốt một ngày không nói chuyện, khiến ông Nhạc phải tìm mọi cách lấy lòng. Ông bà Nhạc không phải không muốn ở gần Nhạc Ân, muốn quá đi chứ, nhưng cháu mình giờ đã có Diệp Hạo chăm sóc, ông bà ở lại cũng không làm gì thêm được. Với lại quê nhà đó dù không phải là quê cha đất tổ, nhưng ông bà sống ở đó đã 18 năm, bạn bè hàng xóm vô cùng thân thiết, ông bà cũng đã già, ở đây tuy có Diệp lão nhưng không có cuộc sống thanh nhàn như ở đó được. Vốn là nói về luôn, sau cùng vì Diệp lão giận quá nên quyết định về sống ở đó thêm ít năm đã, rồi sau đó chuyển tới đây cũng không muộn, hàng năm ông bà sẽ đi thăm cháu, Diệp lão cũng có thể về nhà ông bà ở lại, hưởng thụ cuộc sống dân dã. Diệp lão suy ngẫm thấy hợp lí, hừ mũi bất mãn bạn nhưng quay lưng đi thì cười thầm, đúng là cuộc sống ở nhà ông Nhạc vui vẻ hơn ở đây nhiều, ông sẽ " cố gắng " chăm chỉ đi thăm bạn.



Ngày cuối cùng ông bà Nhạc lưu lại nhà Diệp Hạo ngủ, ngày đó Diệp Hạo về sớm. Lúc này đây bà Nhạc cùng Nhạc Ân đang giúp thím Trương nấu ăn, Diệp lão có chuyện chút nữa mới đến ăn cơm, ông Nhạc ngồi ở ghế sô pha trầm tư. Diệp Hạo mới đi làm về tắm rừa thay đồ xong thì ra ngoài phòng khách, vừa mở cửa đã thấy ông Nhạc nhìn mình



" Diệp Hạo, ông có chuyện muốn nói với cháu "



Ông Nhạc thấy Diệp Hạo " dạ " một tiếng, liền đứng dậy vào phòng Nhạc Ân, ở đó có hành lí của hai ông bà, lấy ra một cái túi nhựa đựng hồ sơ dày cộm rồi bảo Diệp Hạo vào phòng anh nói chuyện.



Ông Nhạc an vị trên giường thì nói Diệp Hạo qua ngồi cùng, sau đó từ từ mở cái túi nhựa lấy ra một đống giấy tờ hướng Diệp Hạo nói



" Diệp Hạo, những thứ này là của cha Tiểu Ân để lại cho nó, nay ta giao lại cho con "



Diệp Hạo nhận lấy giở ra xem, quyền sỡ hữu 3 mảnh đất, không phải,là 2 quả núi và một mảnh đất rộng gần 3 hecta, và... một khoảng tiền gữi ngân hàng khổng lồ, trải đều cho 3 ngân hàng. Diệp Hạo nhíu chặt mày thắc mắc nhìn ông Nhạc, đây là một khối tài sản rất lớn.



Ông Nhạc lắc đầu cười khổ, ngậm ngùi thở dài một hơi mới từ từ nói " Diệp Hạo, cháu là chồng của Tiểu Ân, cháu cũng nên biết mọi chuyện. Vốn dĩ... " Ông Nhạc hơi dừng lại một chút, khó khăn mở lời " lúc đầu ta đã muốn đưa cho cháu những thứ này, nhưng ngẫm nghĩ ta chưa biết liệu cháu có thương yêu Tiểu Ân ngốc nhà ta hay không... " giọng ông Nhạc nghẹn ngào " nếu cháu không thương nó... ta.. ta... còn có cái này để nghĩ cách khác,ta dự định dùng những thứ này kiếm cho nó một nơi nương tựa, để chúng ta sau này ra đi cũng thanh thản " xong hít một hơi mới nói " cháu đừng hiểu lầm ta mang những thứ này ra để cảm ơn cháu đã yêu thương Tiểu Ân, chỉ là cũng đến lúc giao chúng cho cháu, ta có giữ cũng không làm được gì... "



Diệp Hạo lắng nghe, hiểu tâm tình của ông, đúng là lúc đó anh cũng chưa yêu thương Nhạc Ân, ông ấy không tin tưởng anh cũng đúng, ông ấy chỉ tin tưởng vào Diệp lão mà thôi. Diệp Hạo gật đầu trả lời



" Cháu hiểu mà, nhưng những thứ này là sao?"



Ông Nhạc gật gù vì Diệp Hạo thông cảm cho mình, lão Diệp kia nói không sai, Diệp Hạo là một đứa trẻ thông minh chín chắn a. Ông lại nói tiếp



" Những thứ này ta đã nói chuyện với ông nội của cháu, chính lão Diệp bảo ta tự quyết định, đương nhiên là ta muốn giao lại những thứ này cho cháu rồi, cháu nhận lấy, muốn làm gì thì làm, dù sao chúng đã vô dụng trong tay ta mười mấy năm trời rồi.... "



Ngày đó, con gái ông đi học xa về nhà, ngày hôm sau xuất hiện một người đàn ông là con lai đến nhà ông nói muốn gặp con gái ông, nhưng con gái ông không muốn gặp, người đó đứng ngoài cửa đến hơn nửa ngày, ông bà thấy đáng thương mới đưa vào nhà. Sau đó, ông bà mới biết đó là người yêu của con gái mình, vì giận anh ta nên cô mới bỏ về nhà. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ông thấy người đàn ông đó, sau đó cùng chính là con rể ông.



Con gái ông vốn tự lập rất cao, rời quê nhà lên thành phố lớn học đại học, ông bà vốn đã quen tính cách con, cũng không cưỡng cầu. Khi người đàn ông kia đưa con gái ông bà về lại thành phố, ông bà vốn xa con đã quen nên hơn một năm cô không về nhà cũng không thắc mắc, vì cô thường xuyên điện thoại về, lại bảo đang vừa học vừa làm ở một công ty, công việc rất thú vị, ông bà nghe giọng con gái vui vẻ cũng không lo lắng. Nào ngờ mấy tháng sau, mới mấy hôm trước còn nghe cô điện thoại về trò chuyện mà mấy hôm sau, có một người đàn ông nước ngoài tìm đến ông bà, người đó buồn bã báo tin con gái ông đã mất, cả người con rể ông mới gặp một lần cũng đi theo cô. Hoang mang, đau đớn, bà Nhạc còn ngất xĩu hôn mê, người đàn ông đó hai ngày sau lại xuất hiện, mang theo Nhạc Ân lúc đó mới mấy tháng tuổi, vội vã đưa ông bà và Nhạc Ân đi về một nơi cách đó rất rất xa, đó chính là nơi mà ông đang ở hiện nay, giao Nhạc Ân cho ông bà, liền bỏ đi, ba tháng sau mới trở lại.



Ông Nhạc ngồi đó, vô lực buông vai, thở dài, mắt đã đỏ kể tiếp câu chuyện



Ông nội Nhạc Ân là một lão đại của một thế lực nào đó rất lớn, ông Nhạc không hề biết thế lực đó, nhưng đại khái là lúc trẻ ông qua Pháp thì gặp bà nội của Nhạc Ân, ông ta ở quê nhà đã có vợ và con, nhưng bản tính đàn ông thời đó vẫn là 5 thê 7 thiếp, bà nội Nhạc Ân là một tiểu thư quý tộc, quen biết ông trong buổi tiệc sinh nhật của mình,đem lòng yêu ông. Bà không hề biết ông ở quê đã có vợ, vô tư yêu, vô tư sinh ra một đứa con trai, đợi chờ ông cưới, nhưng đến lúc đi tìm ông thì mới biết được sự thật, không cần ông nữa mà đem con trai về Pháp tự nuôi dưỡng. Ông nội Nhạc Ân vốn cũng yêu bà, hàng năm đều qua thăm con trai, cho đến lúc người con trai đó khôn lớn, thành tài, ông nội Nhạc Ân ở bên này bệnh nặng, người con trai qua thăm cha mình thì gặp con gái ông Nhạc. Người con trai đó đương nhiên là cha Nhạc Ân.



" Ta nghe nói người con rể đó rất yêu con gái ta " Ông Nhạc nở nụ cười hiếm hoi "Thật ra con rể ta bên Pháp vốn là cháu ngoại độc tôn, thừa kế gia tài đồ sộ từ ông bà ngoại, cũng có công việc bên đó nhưng nó vì không muốn con gái ta xa quê nhà, xa hai vợ chồng ta sang Pháp quá sớm, nên quyết định ở lại làm ăn bên này, nào ngờ hai đứa anh trai khác mẹ của nó tưởng rằng nó ở lại là muốn chia tài sản, nhân lúc ông nội Nhạc Ân bị bệnh liền muốn giết nó " Ông Nhạc nói đến đây thì rùng mình, chuyện giết chóc với người như ông thật đáng sợ.


Phản bội? lại là từ mới, Nhạc Ân mâm mâm nhân bí lại ghi nhớ vào đầu



" Phản bội là gì? " Nhạc Ân không hiểu nghĩa



Thím Trương nhíu mày tìm từ ngữ thích hợp giảng dạy



" Phản bội là phụ tình một ai đó... aiz aiz... thế này... Tiểu Ân thích cậu Diệp Hạo, nhưng Tiểu Ân không thích nữa, đi thích người khác, vậy là phản bội... "



" Aaaaa, không... Ân chỉ thích Andy thôi... không thèm thích người khác " Nhạc Ân thở phì phò phản đối



Thím Trương cười vui vẻ gật đầu



" Ừ, Tiểu Ân, chỉ thích một người gọi là chung thủy đó, ha ha "



Ồ, chung thủy? lại ghi nhớ thôi.



Bài học từ vựng vẫn tiếp tục, phim trên tivi dạy cho Nhạc Ân thật nhiều điều a, nhưng không may là thím Trương chỉ toàn xem phim tình cảm hại não không à.



----------------------------------------------------



Buổi tối, trong căn phòng ngủ ấm áp có hai người đang nằm nói chuyện



" Andy, Andy có thích người khác không?"



Diệp Hạo đang nằm nghiêng ôm Nhạc Ân mở to mắt nhìn chằm chằm, lại học được mấy cái thứ vớ vẫn gì nữa đây, phải nói thím Trương nên đổi chương trình tivi thôi



" Andy... mau nói a " Nhạc Ân chờ lâu đưa hai tay ôm má Diệp Hạo xoa xoa



" Ân Ân có thích người khác không? " Diệp Háo dán môi mình lên trán cô mà đá vấn đề về ngược lại



" Không a, thích mỗi Andy thôi " Nhac Ân nhanh chóng đưa ra câu trả lời, vòng hai tay ôm chặt cổ Diệp Hạo



" Ngoan lắm, ngủ thôi " Diệp Hạo bật cười, hưởng thụ cảm giác ấm áp



" Sao lúc nào cũng bắt ngủ, hứ " Nhạc Ân chống tay vào ngực Diệp Hạo muốn đẩy anh ra nhưng vướng phải vòng ôm rắn chắc



" Em mà không ngủ thì sẽ quấy phá anh" Diệp Hạo nhắm mắt mà nói, cô mà quấy phá anh thì anh... không ngủ được, người nào đó nghiến răng một cái, ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, không nói chuyện nữa để đi vào giấc ngủ, nếu không... anh sẽ bị hành hạ đến mức điên mất thôi, được ôm được hôn mà không thể làm đến cùng với vợ, anh là người chồng đáng thương, aiz.