Vợ Ngốc
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:07 30/04/20
Hôm sau, Nhạc Ân dậy sớm hơn cả Diệp Hạo, lúc Diệp Hạo mở mắt đã thấy Nhạc Ân mặc áo quần chỉnh tề đang ở phòng bếp lấy bánh. Diệp Hạo mĩm cười, thong thả qua phòng mình đánh răng, bởi vì vợ mình đã làm hết mọi việc anh cần làm cho rồi.
Diệp Hạo thay áo quần đi ra, thấy Nhạc Ân đang ngồi đợi ở ghế sô pha, khuôn mặt tươi tỉnh hào hứng hiện rõ, anh suy nghĩ quyết định chở cô ra ngoài ăn sáng rồi đi làm luôn. Vậy là hôm nay chỉ chuẩn bị đồ ăn cho con Gấu mà thôi.
" Ân Ân ăn cháo hay ăn bánh mì " Diệp Hạo vừa lái xe vừa hỏi
" Ăn cháo... Andy,ăn lẩu được không?" Nhạc Ân trả lời câu hỏi của Diệp Hạo theo quán tính, nói xong chợt nhớ tới món lẩu mà Tiểu Hoa kể, liền hỏi anh
" Lẩu?? Bây giờ không ai bán món đó, Ân Ân thích ăn tối anh chở đi."
" Tối... Andy chở Tiểu Hoa đi nữa.. " Nhạc Ân hôm nay muốn đi sớm là vì Tiểu Hoa có dặn đến sớm đây mà.
" Ừ, Ân Ân thích Tiểu Hoa lắm à... " Một người nào đó hỏi một cách tự nhiên, không có giọng ghen tuông, bởi vì đối tượng là nữ, không nguy hiểm đối với Ân Ân nhà mình.
" Thích... nói chuyện vui lắm... "
" Ừ, vậy chở Tiểu Hoa đi cùng "
Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đến một quán cháo gần văn phòng để ăn, chính vì cái quán này nằm gần văn phòng, anh em hay đi ăn nên anh mới biết, chứ giờ anh cũng không biết nên đi quán nào. Ăn xong thì đến văn phòng, Tiểu Hoa đã có mặt ở đó đang gặm bánh mì, thấy Nhạc Ân thì nhào đến ôm tay nói chuyện, miệng vẫn còn nhai
" iểu.. Ân... đến ớm... tốt lắm.. ha ha " vừa nói xong cũng chính là nuốt xong.
Nhạc Ân hí mắt gật gật đầu, lại lắc đầu
" Tiểu Hoa nói gì, Ân không hiểu a... "
" Mình nói hôm nay cậu đến sớm với mình, thật là tốt quá, ở nhà không có gì làm, buồn lắm a, hôm nay mợ mình đã đi về ngoại có việc, anh Tương thì đi học, aaa, chán lắm chán lắm... " Tiểu Hoa nói chuyện lúc nào cũng nói nhiều như vậy
" Này, cháu nói chuyện cũng phải nể mặt cậu chứ, cậu chẳng phải lắp máy tính, đưa tivi riêng vào phòng cháu sao, thế mà còn chán " Trần thúc ngồi uống cafe lắc đầu trách yêu cháu gái, đứa cháu này quá hiếu động, không thể yên tay yên chân được.
" Ha ha... " Tiểu Hoa le lưỡi cười trừ cho qua chuyên, rồi lại níu tay Nhạc Ân mà nói
" Tiểu Ân, nói gì đi, sao không nói gì, cậu phải ở đây nói chuyện với mình a... "
Nhạc Ân liếc Tiểu Hoa, chu môi một cái mới nói
" Tiểu Hoa nói có cho Ân nói đâu "
Mọi người trong văn phòng nghe Nhạc Ân nói đều cười to, Diệp Hạo thấy Tiểu Hoa bám Nhạc Ân thì im lặng đi đến phía trước đặt bánh và nước uống cho Nhạc Ân lên bàn, xong thì đi làm việc, số phận Nhạc Ân bây giờ thuộc về Tiểu Hoa rồi.
Nhạc Ân và Tiểu Hoa vẫn như cũ ngồi ở ghế nói chuyện, Tiểu Hoa còn đi học nên chuyện nhiều vô cùng, Nhạc Ân lại là người luôn biết lắng nghe nên Tiểu Hoa tha hồ mà nói. Dù vậy, có những chuyện không thể nói trước mặt nhiều người, lại toàn là đàn ông thế này, vậy là Tiểu Hoa kéo Nhạc Ân tới gần nói nhỏ,Nhạc Ân sáng mắt gật đầu, sau đó cả hai kéo nhau tới gần Diệp Hạo
" Anh Hạo, em mang Tiểu Ân về nhà mợ em chơi nha, ở đây chán lắm, không có gì chơi cả a..", Tiểu Hoa phụ trách xin xỏ, người được xin dùm là Nhạc Ân phụ trách gật đầu liên tục.
Diệp Hạo dừng tay liếc nhìn hai khuôn mặt hiện rõ vè ham vui, mày nhíu lại nói
" Ở đây cũng được, Ân Ân chậm chạp lắm, sẽ làm phiền em.. " thật ra là anh không muốn cô rời xa anh.
Tiểu Hoa nghe anh nói liền cười tươi lấy lòng, nói một lèo
" Anh an tâm, không phiền, không phiền, tụi em chỉ ngồi trong phòng xem phim và chơi game thôi nha, tụi em sẽ không đi đâu ra khỏi nhà, anh nhìn xem, ở đây không có giường a, mỏi lưng cũng không thể nằm xuống, a, thật khó chịu... "
Câu cuối làm Diệp Hạo càng nhíu mày, nhưng là nhíu mày để suy nghĩ lại, đúng là như vậy, ở đây ồn ào và hơi bụi, Nhạc Ân mà mệt mỏi cũng không tốt, không thể bắt cô ngồi cả buổi với anh được, văn phòng có một cái giường phía sau nhà, nhưng giường đó bao nhiều người nằm, anh không thích cô nằm lên đó...
Tiểu Hoa thấy Diệp Hạo suy nghĩ quá lâu thì sốt ruột, trong lòng đã bực tức vì cái ông chú già giữ vợ chặt quá, nhưng vẫn tươi cười nói tiếp
" Nhà cậu gần đây thôi mà, đi có mấy phút, trưa em sẽ mang Tiểu Ân về lại ăn cơm a, anh Haọooooo..... " Tiểu Hoa kéo dài chữ Hạo năn nỉ, lại lay tay Nhạc Ân nháy mắt ra hiệu nói
Nhạc Ân chẳng theo kịp câu chuyện vì Tiểu Hoa nói nhanh quá, nhưng thấy Tiểu Hoa nháy mắt thì biết được phải làm gì, vì hồi nãy Tiểu Hoa có chỉ cho rồi, vậy là cầm lấy tay Diệp Hạo mà nói giọng làm nũng, cái này là nghề của Nhạc Ân rồi
" Andy, cho Ân đi nha, đi chơi với Tiểu Hoa, ở đây không có gì chơi, Andy a, đi rồi trưa về lại a" lại còn học Tiểu Hoa kéo dài giọng " Andyyyyy aaaaaaaaaaaa "
Diệp Hạo nheo mắt, anh còn chưa nói không cho đi mà cả hai đã thế này, hơn nữa điệu bộ của vợ anh làm anh lực bất tòng tâm, đành thở dài một hơi, đưa tay lên vuốt lại tóc cho Nhạc Ân rồi nói
" Hai người đừng đi ra ngoài, có muốn mua gì thì nói cho anh, Tiểu Hoa đưa điện thoại đây "
" Tránh xa ra " Tiểu Hoa hét lên, rồi quay sang Nhạc Ân đã sợ đến mức run lên, giọng Tiểu Hoa cũng run nhưng lại cố giữ bình tĩnh " Chúng ta về thôi, Tiểu Ân, chúng ta về " cô quá ấu trĩ, quá sức ấu trĩ mới đến đây
" Đã đến đây thì ngồi chơi 1 lúc " Tiêu Dương mặc kệ bàn tay đang vuốt ngực mình, nhìn chằm chằm Nhạc Ân lên tiếng, hắn lên tiếng, mọi người đều im lặng, bàn tay đang vuốt hắn cả Kiều Kiều cũng dừng lại
" Bọn em phải về rồi, xin lỗi mọi người " Tiểu Hoa nhìn thấy mọi người im lặng, biết người mới nói này rất có uy, còn hơn cả Kiều Kiều, liền cung kính mà nói, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây
" Cô có thể đi, nhưng bạn cô không muốn đi thì sao " Tiêu Dương nheo mắt, hắn muốn con bé xinh đẹp đó
Tiểu Hoa hoảng hồn khi Tiêu Dương đổi giọng, hai cánh tay bất giác ôm Nhạc Ân càng chặt. Kiều Kiều trừng mắt nhìn Tiêu Dương oán hận, hôm nay là sinh nhật cô, anh đang làm cái gì đây, vội buông Tiêu Dương ra, hất mặt mà hét lên
" Tiểu Triệt, Châu Tùng, hai cậu đem hai đứa này đi ra ngoài đi, tôi không quen hai người này, đuổi ra khỏi bar cho tôi "
Tiểu Triệt, Châu Tùng khó xử nhìn hai người có quyền nhất, nhưng đây là bar của Kiều Kiều, vậy là cả hai nhìn nhau đi đến muốn đưa tay kéo cả hai người đang hoảng sợ tột độ ra ngoài
" Đứng im đó cho tôi, các cậu dám phản.. " Tiêu Dương hét lên, đập mạnh cái bàn đứng dậy rồi đi tới hướng Nhạc Ân và Tiểu Hoa, mấy cái ly thủy tinh bị lung lay do lực đập rơi xuống nền vỡ tan tạo nên không khí hỗn loạn,mọi người đều nhìn về phía này. Hắn đến gần Tiểu Hoa đang trợn mắt, nước mắt đầm đìa mà kéo cô ra, muốn đưa tay nắm lấy cô gái xinh đẹp đang ngồi xổm ôm đầu dưới đất Nhạc Ân..
" Bỏ tay mày ra.... " Một tiếng hét lấn át cả tiếng nhạc chát chúa, một bóng dáng cao lớn chạy trước, theo sau là mấy người áo đen
Tiêu Dương nheo mắt ngẩng đầu, chưa kịp nhìn người đang chạy tới là ai đã bị một cú đấm mạnh mẽ vào mặt, hắn hét lên một tiếng đưa tay ôm mắt của mình ngã văng ra sau, chưa kịp định thần đã nhận liên tục mấy cú đấm mạnh nữa, khuôn mặt hắn đau đớn vô cùng, muốn hét cũng không hét nổi, xung quanh mọi người tán loạn, cả một bàn toàn đàn ông con trai đều bị một đám người mặc comple đen xông vào đè xuống nền
" Diệp Hạo, đánh nữa chết người đó... mặc kệ hắn... Tiểu Ân đang sợ... " Từ Gia Huy đi cùng lúc với Diệp Hạo nhưng Diệp Hạo đánh cho Tiêu Dương sắp chết anh mới theo kịp, cậu ta đáng sợ quá, Từ Gia Huy vừa chạy đến đã hét lên như vậy, chỉ có Nhạc Ân...
Diệp Hạo ngay lập tức ngưng tay lại, đứng dậy khỏi người Tiêu Dương, không cần nhìn hắn thế nào, quay người bước qua người Từ Gia Huy, đi đến chỗ Nhạc Ân, không chậm 1 giây ôm chầm cô vào lòng rồi bế lên đi ra ngoài, mọi người đứng gần đó đều tự động tản ra, đôi mắt Diệp Hạo đã đục ngầu đáng sợ vô cùng.
Từ Gia Huy nhìn bối cảnh hổn loạn, nhìn Tiêu Dương đang nằm vật ra đất, lại quay xung quanh nhìn mấy khuôn mặt còn non nớt đang sợ hãi, lắc đầu thở dài
" Thả ra hết đi, bọn chúng cũng chưa làm gì Tiểu Ân, cho người đưa nó vào bệnh viện, còn lại quay về " Từ Gia Huy chỉ đạo xong thì quay người đi
" Thiếu gia, còn cô gái này, cô ấy đi cùng với cô Nhạc Ân " một người áo đen cung kính báo cáo
Từ Gia Huy nheo mắt nhìn cô gái đang cúi đầu bất động quỳ dưới đất, lắc lắc đầu tội nghiệp, giờ anh đưa cô ta về, Diệp Hạo cũng không tha cho cô ta a, nhưng cô ta còn nhỏ quá, vậy là quay qua người áo đen
" Đưa cô ta về nhà đi, đưa về văn phòng chú Trần nơi Diệp Hạo làm "
---------------------------------------------------------------
Diệp Hạo đặt Nhạc Ân nằm sau xe, lái từ từ về nhà, anh có thế lái nhanh nhưng sau xe không có dây bảo hiểm. Kể từ lúc được ôm ra, Nhạc Ân đã ngủ, đôi mắt con vương nước mắt. Diệp Hạo cứ thế về đến nhà, mở cửa, không bật đèn, cứ thế ôm Nhạc Ân vào phòng mình, con Gấu thấy chủ về mừng rỡ chạy theo lại bị anh lạnh lùng đóng cửa phòng ngăn lại.
Vừa đặt Nhạc Ân lên giường, Diệp Hạo đã phủ lên người cô mà hôn ngấu nghiến, nụ hôn không kiêng dè, không nhẹ nhàng, mà là cắn mút, Diệp Hạo dường như muốn nghiến đôi môi nhỏ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh không làm rách nó, dù vậy anh làm Nhạc Ân tỉnh lại,
Nhạc Ân mơ màng, trong phòng tối om không thấy rõ người nào nhưng Nhạc Ân ngửi được mùi hương quen thuộc của Andy, Nhạc Ân muốn nói nhưng đôi môi bị gắn chặt, môi bị cắn đau, cai lưỡi bị mút mạnh cũng rất đau, Nhạc Ân rên lên khe khẽ, nhưng tiếng rên làm cho Diệp Hạo đang hôn Nhạc Ân không dừng lại mà càng mạnh mẽ hơn, bàn tay cũng mạnh mẽ mà xé rách cái áo cô đang mặc.
Nhạc Ân mới hoảng sợ vô cùng, vậy mà bây giờ đã thanh tỉnh hoàn toàn, Andy đang làm gì vậy? Nhạc Ân không thoát được cái lưỡi đang luồn sâu vào miệng mình, thân thể cũng nóng lên dù Nhạc Ân biết áo quần đã bị Diệp Hạo cởi bỏ.
" Ân Ân..." bàn tay sờ lên nơi mềm mại, Diệp Hạo khẽ nắn bóp, cảm nhận được cảm xúc đê mê truyền đến, anh ngừng hôn, đôi môi dời đến bên tai Nhạc Ân mà thì thầm
" Andy.. " giọng Nhạc Ân vô lực, chỉ thì thào nhỏ nhưng vào tai Diệp Hạo như mời gọi quyến rũ
Diệp Hạo thở dốc, bàn tay càng dùng lực, đôi mắt càng đục ngầu, môi anh tìm đến cổ cô, mạnh mẽ mút vào, lại tìm đên xương quai xanh phía dưới, nghiến nhẹ, cuối cùng dừng lại ở ngực...
" Andy, đừng, ngứa... " Cảm xúc mút mát nơi ngực truyền đến khiến Nhạc Ân quay cuồng, cô cựa quậy muốn đẩy cái đầu Andy ra, nhưng như vậy càng dâng hiến thêm cho anh, cô cảm nhận được bàn tay anh vuốt nhẹ xuống phía dưới từ từ, rồi dừng lại một nơi... nơi đó...cảm xúc nơi đó bất giác khiến Nhạc Ân hít sâu một hơi trừng lớn mắt " Andy, đừng... ưm...."
Miệng vẫn dán vào ngực Nhạc Ân, Diệp Hạo đưa tay xé toang áo sơ mi của mình, kéo vội cái thắt lưng, anh đứng dậy khỏi người Nhạc Ân cởi bỏ chiếc quần, nhìn làn da trắng nổi bật lên trong màn đêm đen của Nhạc Ân,Diệp Hạo cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn mà nói
" Đồ ngốc, sau này tôi sẽ không bao giờ để em rời khỏi tôi nữa... " nói xong anh lại phủ người lên cô
" A..." Nhạc Ân hét to một tiếng, nhưng ngay lập tức miệng bị che lại. Nhạc Ân chảy nước mắt, nhìn vào đôi mắt đen, Nhạc Ân chỉ thấy được đôi mắt đen đang nhìn mình, muốn nói với đôi mắt đó, Nhạc Ân đau lắm.
Diệp Hạo ngậm chặt môi Nhạc Ân, sợ cô thốt ra tiếng " Đau ", sợ mình sẽ lùi bước, anh giờ đang ở trong cô, cái cảm xúc kì quái này khiến anh như điên lên, anh biết cô đau, không dám cử động, cứ vậy mà ngậm chặt cái miệng nhỏ, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng để cô bình tình lại
" Ân Ân, ngoan, anh sẽ không làm em đau nữa... " Một lúc sau, xác định Nhạc Ân đã chấp nhận được, Diệp Hạo không nhịn được nữa thử cử động, đôi mắt dán chặt vào đôi mắt đang nhắm lại, dần dần tăng lực, anh nghe tiếng cô rên rĩ, như một con thú nhỏ bị thương
Diệp Hạo thở dốc, cái cảm giác lần đầu tiên có được này đánh bay chút lý trí còn lại vừa nãy để cố chịu đựng, anh ôm chặt Nhạc Ân, ghì trán mình lên trán cô, yêu chiều mà hôn nhẹ đôi môi, dưới thân cũng không còn nhẹ nhàng,đêm nay, cô thuộc về anh vĩnh viễn.