Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 186 : Bị anh tát
Ngày đăng: 06:37 30/04/20
“Tổng...tổng giám đốc Thịnh, hóa ra là ngài, chúng tôi lập tức đi sắp xếp ca phẫu thuật.” Dứt lời, vị bác sĩ kia tức khắc rời đi, mọi người nhất thời đều chạy lên, nhanh chóng lấy lòng Thịnh Trình Việt, chỉ lo bản thân ngày mai bị sa thải.
Ông bác sĩ vừa nãy sững sờ nhìn Thịnh Trình Việt, nếu anh nói sớm cho mình là Thịnh Trình Việt, cho ông lá gan cũng không dám nói những lời kia với anh? Sao ông lại xui xẻo đến vậy.
Thịnh Trình Việt sốt ruột chờ ở cửa phòng phẫu thuật, vốn là xếp cho anh ở văn phòng nhưng anh không đi, anh nói lo cho Cao Ngọc Mai, liền đứng ở cửa chờ.
Thời gian anh chờ cũng không lâu, bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, khóe miệng bác sĩ mang theo ý cười hiển nhiên là cuộc phẫu thuật thành công.
Thịnh Trình Việt thấy vẻ mặt của bác sĩ, liền biết kết quả, trong lòng thấy nhẹ nhõm lạ thường, cô không sao là tốt rồi, sao lại bị viêm ruột thừa cơ chứ? Anh lo lắng đi về hướng phòng bệnh.
“Phẫu thuật thành công, cô ấy không sao rồi.” Bác sĩ cười nói, trên mặt hiện rõ vẻ nhẹ nhõm thở dài một hơi, nếu phẫu thuật thất bại, vậy thì cả bệnh viện của họ nhất định sẽ phải chịu tai họa.
“Ừ.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đi vào trong phòng bệnh.
Một buổi tối trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng chả chậm, Tiêu Mộc Diên cứ vậy ngủ cùng với ba đứa trẻ cả một đêm.
“Các con muốn ăn gì? Dì Diên làm cho bọn con ăn được không?” Tiêu Mộc Diên cười tủm tỉm nói, chỉ là tại sao ba của Âu Vũ Đình không gọi điện cho cô nhỉ? Không phải Âu Vũ Đình nói ba anh ấy sẽ gọi điện thoại cho cô sao?
“Bọn con muốn ăn canh bò rong biển.” Viễn Đan cười tươi nói, bọn chúng thích nhất là ăn món này, từ sau khi mẹ mất trí nhớ, vẫn chưa từng nấu món này cho bọn chúng?
“Mẹ, con không thích mặc bộ này, mẹ đi sang chỗ ba lấy quần áo cho con được không?” Nguyệt Nguyệt cười nói.
“Cái gì cơ? Về nhà lấy hả?” Tiêu Mộc Diên trợn to mắt nhìn Nguyệt Nguyệt, có gì đó sai sai thì phải, muốn cô bây giờ đi sang nhà Thịnh Trình Việt lấy quần áo, đây là việc tuyệt đối không thể nào, tuy rằng cô chấp nhận cho bọn trẻ gọi cô là mẹ, nhưng là cô còn không chấp nhận Thịnh Trình Việt đâu?
Đột nhiên cảm thấy đằng sau có một hơi thở lạnh lẽo, cô thình lình quay đầu lại, sau khi đối mặt với đôi con ngươi thâm thúy u ám kia của Trương Vân Doanh, cô chớp mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Trương Vân Doanh cứ thế đứng dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng ôn hòa chiếu lên cả người anh thành một lớp viền vàng, mặt nạ ma quái trên mặt làm tăng thêm cho anh cảm giác thần bí, hình dáng to lớn, thẳng tắp mà anh tuấn, anh tựa như một thiên sứ đang đứng nơi đó.
“Doanh, em...” Cô muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Trương Vân Doanh đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, giơ tay ra cho cô một cái tát.
Lực đánh của anh rất lớn, khiến Tiêu Mộc Diên bất thình lình ngã ngồi xuống đất. Cô khiếp sợ nhìn Trương Vân Doanh, trong một khoảnh khắc, cô hình như quên đi cơn đau truyền đến từ trên mặt, anh thế mà đánh cô, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay anh động tay động chân, lại còn đánh nặng như thế.
Cô run rẩy vươn tay ra bụm lấy mặt, đột nhiên thấy miệng mặn chát, khóe miệng lập tức chảy máu.
“Không phải là em đẩy cô ta!” Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng hét lên, nhưng cô nói lời này ai tin? Ngay cả chính bản thân còn không tin, nãy rõ ràng cô vừa quăng tay, người phụ nữ này mới ngã xuống, nhưng thực sự không phải là cô.
Trương Vân Doanh cứ như vậy nhìn Tiêu Mộc Diên, nhìn thấy tia máu khóe miệng cô, trong con ngươi u ám của anh lóe lên một chút phức tạp, nhưng là rất nhanh bị thay bằng sự lạnh lùng của anh, vừa nãy anh nhìn thấy rõ ràng như thế, vẫn muốn anh tin cô? Khóe miệng anh bất giác kéo lên một nụ cười tà ác.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Trương Vân Doanh, anh làm sao sẽ có vẻ mặt đáng sợ như thế, rột cuộc anh làm sao vậy? Anh kết hôn, không giải thích với cô thì thôi, giờ anh còn muốn đối xử với cô như vậy, rột cuộc anh làm sao?
“Doanh, em là Tiêu Mộc Diên, anh không nhận ra em sao?” Tiêu Mộc Diên có chút kích động tóm lấy cánh tay của Trương Vân Doanh, kể cả anh không yêu mình, vậy anh cũng không cần đánh cô, rốt cuộc anh làm sao?
Trương Vân Doanh hơi nhíu mày, Tiêu Mộc Diên? Tại sao nghe thấy cái tên này xong trong lòng anh sẽ hiện lên chút khác thường, nhưng vẻ mặt nhanh chóng lạnh xuống, cho dù cô là ai, anh cũng sẽ kết hôn rồi.