Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 22 : Thịnh trình việt tấn công bất ngờ

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng ánh mắt lại chuyển sang Tiêu Mộc Diên.



"Dì Diên, tối nay con chờ dì." Nói xong cậu cùng quản gia rời đi, nhưng câu nói sau cùng của cậu đã khiến trong lòng Tiêu Viễn Đan thấy chấn động.



Tiêu Viễn Đan lập tức nhìn sang Tiêu Mộc Diên, tối hôm qua mami về trễ như vậy, nguyên nhân là vì Thịnh Tuấn Hạo đang đứng trước mặt này sao? Vì tối hôm qua mami ở bên cạnh cậu ta nên mới không về cùng với cậu và Nguyệt Nguyệt?



Nguyệt Nguyệt cũng tỏ ra nghi ngờ sau khi nghe câu nói cuối cùng của Thịnh Tuấn Hạo, cô bé không khỏi trừng to mắt nhìn sang Tiêu Mộc Diên, mami thân với tên hoàng tử quái gở đó lắm sao?



Tiêu Mộc Diên ôm cả Tiêu Nguyệt Nguyệt và Tiêu Viễn Đan vào lòng, hai đứa trẻ này rõ ràng là đang ghen mà!



"Trong lòng mami, hai đứa là độc nhất vô nhị, nhưng Thịnh Tuấn Hạo cũng rất đáng thương, cậu ấy không có mẹ, còn ba thì không yêu thương cậu ấy, nên mami mới chia một chút tình thương cho cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được tình thương của người mẹ." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng giải thích cho hai đứa con của mình, thật ra cô cũng rất thích đứa trẻ Thịnh Tuấn Hạo này, nhưng rất đáng tiếc, cậu là con trai của Thịnh Trình Việt, e rằng sau này cô sẽ không đến gặp cậu nữa.



Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, trong lòng lập tức dâng lên sự đồng cảm, thì ra Thịnh Tuấn Hạo đáng thương như vậy, cậu trông cao quý, hung hăng vênh váo lại ưu tú như thế, nhưng lại không có tình thương của ba mẹ.



Tiêu Viễn Đan chỉ hơi nhíu mày, tốt xấu gì cậu ấy cũng có ba, cậu rất muốn đi hưởng thụ một chút, xem xem tình thương của ba là như thế nào.



Buổi tối không trăng, Tiêu Mộc Diên trằng trọc thao thức cả đêm không ngủ được, cô vừa nghĩ đến ba mình đang chịu khổ trong tù, lòng cô liền cảm thấy rất đau.



……



Mặt trời sáng sớm dần ló dạng, trời vừa sáng là đã phát ra tia sáng rực rỡ, hôm nay là chủ nhật, nên cô không gọi hai đứa trẻ dậy, hôm nay Trương Bân Bân cũng không đi làm, cô nhờ Trương Bân Bân giúp cô trông bọn trẻ, một mình cô đến nhà tù.



Cô mang theo một ít tiền, nhìn thấy số tiền 150 triệu lấy từ công ty của Thịnh Trình Việt, cô càng nghĩ đến sự sĩ nhục mà anh ta giành cho cô, cô cười khổ, sau đó để tiền vào ví, rồi lại lấy thêm 150 triệu mà cô để giành được, đi ra khỏi biệt thự.
Tiêu Mộc Diên vốn cho rằng cậu đã uống thuốc, ai ngờ đâu cậu lại lắc đầu, trong lòng cô bỗng thấy lo lắng, cảm giác lo lắng này đến từ tận đáy lòng, giống như đang lo lắng khi con của mình bị bệnh vậy.



"Không uống thuốc thì sao được? Nào, Dì Diên đút cho con uống." Lúc nói câu này thì Tiêu Mộc Diên đã lấy thuốc cho Thịnh Tuấn Hạo xong, cô rất muốn bước qua đút cho Thịnh Tuấn Hạo, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn chẳng có ý muốn đi khỏi, cô hơi nhíu mày, trong lòng không vui.



Thịnh Trình Việt chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Mộc Diên, động tác lấy thuốc của cô rất thành thục, cô có thể tận tâm với con trai của người khác như vậy, có lẽ cô là một người mẹ tốt.



Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt vẫn không có ý rời khỏi, tuy rất bất mãn, nhưng cuối cùng cô vẫn gồng mình bước qua.



Thịnh Tuấn Hạo vẫn không muốn uống, nhưng với sự dỗ dành của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng cậu cũng chịu uống thuốc, cậu nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên không cho cô đi.



"Dì Diên, con rất lạnh, dì ôm con đi." Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên làm nũng, cậu rất thích được Tiêu Mộc Diên ôm vào lòng, cô rất dịu dàng, để cậu có thể tưởng tượng xem được mẹ ôm vào lòng có phải cũng ấm áp như vậy không.



Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt như hiểu ý nhau mà đồng loạt nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo, biểu cảm kỳ lạ, nhìn Thịnh Tuấn Hạo mà không khỏi cúi đầu xuống. Có thế nào thì Thịnh Trình Việt cũng không ngờ con trai mình lại biết làm nũng như vậy, thường ngày cậu rất lạnh lùng, nhưng đối với Tiêu Mộc Diên, cậu lại nhiệt tình như thế.



Tiêu Mộc Diên tuy rất muốn ôm Thịnh Tuấn Hạo, nhưng có Thịnh Trình Việt ngồi ngay bên cạnh cô, cô thấy không tiện chút nào.



Đôi mắt to tròn của Thịnh Tuấn Hạo đảo một vòng, đột nhiên nhìn sang Thịnh Trình Việt.



"Ba, ba tránh chỗ cho Dì Diên đi, để Dì Diên nằm xuống cạnh con." Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt rồi nói, dù sao thì Thịnh Trình Việt cũng tuyệt đối không ôm cậu, từ nhỏ đến lớn anh đều không ôm cậu, nên cậu muốn Thịnh Trình Việt rời khỏi đây.



Thịnh Trình Việt rõ ràng không ngờ đứa con trai Thịnh Tuấn Hạo này lại nói ra lời như vậy, giây tiếp theo, anh nhìn sang Tiêu Mộc Diên, đây là lần đầu tiên trong lòng anh thoáng qua một sự đố kỵ, anh đố kỵ với Tiêu Mộc Diên, sao con trai anh lại vì Tiêu Mộc Diên mà bảo anh đi?