Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 227 : Có nội gián

Ngày đăng: 06:37 30/04/20


“Vậy anh có biết, anh nói thế em cũng không thoải mái?”



Khoảnh khắc Trương Bân Bân nghe thấy Âu Vũ Đình nói vậy, cô liền hạ quyết tâm. Cô đẩy bàn tay vẫn luôn đặt trên vai cô nãy giờ của Âu Vũ Đình,



“Anh không đi phải không? Vậy em đi, em hy vọng, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”



Âu Vũ Đình vẫn nhẫn nhịn, anh sợ không khống chế được mà làm tổn thương đến Trương Bân Bân.



“Trương Bân Bân em vô tình vậy sao?”



Trương Bân Bân không trả lời anh, đi thẳng ra khỏi phòng.



Bên ngoài phòng, ánh sáng rực rỡ, lâu không ra ánh sáng nên cô cảm thấy chói mắt, cô giơ tay lên che lại, nhìn về phía phòng, trong phòng khẽ nói.



“Tạm biệt, nhà của tôi, tạm biệt, người tôi yêu.”



Từ nay về sau, cô vẫn nên làm Trương Bân Bân như trước kia.



Tiêu Mộc Diên từ sau buổi sinh nhật Trương Bân Bân trở về, vẫn luôn ủ rũ không vui, cô tìm đủ mọi cách để xin lỗi Trương Bân Bân. Cô chưa đợi được điện thoại của Trương Bân Bân, nhưng lại nhận được cuộc gọi của Đỗ Trang.



Đỗ Trang là giám đốc thiết kế kế nhiệm cô đến từ Thịnh Thị, nhưng nghe nói công ty này là của cô nên đã dứt khoát chuyển đến đây. Hỏi nguyên nhân thì cô ấy nói tin tưởng năng lực của cô.



Được người cùng ngành thừa nhận, vẫn luôn là chuyện khiến người ta vui mừng khôn xiết.



Nói ra thì, công ty của bọn họ hình như có một người không hài lòng, muốn trở thành giám đốc thiết kế của Thịnh Thị. Thật không biết là nếu Tống Nhật Huy và Đỗ Trang chạm mặt nhau thì sẽ thú vị như thế nào.



“Tổng giám đốc, công bố sản phẩm mùa mới cần phải trì hoãn.”



“Có chuyện gì vậy?”




Nói vậy thì hình như cô không có lý do gì để từ chối. Cô và Âu Vũ Đình không làm được người yêu, nhưng vẫn là bạn bè. Lúc Tiêu Mộc Diên định đồng ý với Âu Vũ Đình thì phía sau lưng có một cánh tay kéo cô vào lòng.



“Sao cậu cứ không từ bỏ thế hả, Diên Diên giờ là người phụ nữ của mình tôi, cậu tìm cô ấy uống rượu thì không bằng đến hỏi ý kiến tôi.” Thịnh Trình Việt nhìn Âu Vũ Đình, thầm nghĩ sao người này còn chưa chịu từ bỏ vậy?



Âu Vũ Đình vậy mà lại nghe lời Thịnh Trình Việt: “Cho tôi mượn Diên Diên một đêm.”



Lời này nói ra, có ý nghĩa khác, làm người nghe thấy không thoải mái.



“Không cho mượn.” Thịnh Trình Việt đương nhiên là từ chối.



Âu Vũ Đình hình như đột nhiên hiểu ra vì sao có người ghét người khác thành đôi thành cặp như vậy, bởi vì bản thân sẽ buồn bã ủ ê. Sự đau lòng của cẩu độc thân, Âu Vũ Đình cảm thấy đau xót.



Nhớ tới lúc trước nghe tin Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt thành đôi, lúc đó trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không đau lòng như thế này. Trương Bân Bân, quả là kiếp nạn của anh.



Thấy Âu Vũ Đình trầm mặc, Tiêu Mộc Diên đẩy đẩy Thịnh Trình Việt bên cạnh: “Hay là, anh đi uống với anh ấy đi.”



“Anh?” Thịnh Trình Việt không dám tin nhìn Tiêu Mộc Diên, anh và Âu Vũ Đình vẫn luôn đối đầu, bảo anh với Âu Vũ Đình ra ngoài uống rượu, đánh một trận còn có khả năng hơn.



Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Nếu anh không đi thì em đi.”



“Em dám!” Thịnh Trình Việt nghe thấy vậy, lại bắt đầu ghen.



“Có muốn thử không?” Tiêu Mộc Diên đứng thẳng người, cô không sợ anh.



“Hay thôi không thử nữa.” Thịnh Trình Việt nhận thua, anh đi đến trước mặt Âu Vũ Đình, nói với anh ta: “Đi, bảo đi uống rượu còn gì?”



Âu Vũ Đình bị sự thay đổi bất ngờ của Thịnh Trình Việt làm giật mình, anh ta nhỏ giọng hỏi Tiêu Mộc Diên: “Não anh ta có vấn đề gì không thế?”