Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 228 : Xuất hiện rồi
Ngày đăng: 06:37 30/04/20
Mặt Thịnh Trình Việt đen sì, đây là sự cảm thông tám trăm năm của anh, kết quả lại bị người ta hiểu làm? Anh kéo Tiêu Mộc Diên định đi.
Âu Vũ Đình tóm Tiêu Mộc Diên lại, ánh mắt anh ta vẫn thâm tình như cũ, nhưng hình như muốn qua Tiêu Mộc Diên nhìn một người khác.
“Em giúp anh nói đỡ với Bân Bân đi.” Âu Vũ Đình khẩn cầu: “Bây giờ cô ấy không để ý đến anh, nói với cô ấy, nếu cô ấy chịu quan tâm anh, bảo anh làm gì cũng được.”
Tiêu Mộc Diên nhìn ra được, người đàn ông này có tình cảm với Trương Bân Bân rồi, cô gật đầu coi như đồng ý.
Âu Vũ Đình buông tay, xoay người đi vào trong xe, bóng lưng có chút cô đơn.
Trước đây anh ta luôn hăng hái, gần đây nhìn tiều tụy đi nhiều.
Tiêu Mộc Diên lên xe, lấy điện thoại ra, mấy ngày này hầu như ngày nào cô cũng mở danh bạ điện thoại ra, dừng lại ở cái tên Trương Bân Bân rất lâu, cuối cùng lại thoát ra. Cô không biết bản thân nên nói gì với cô ấy, nói như thế nào.
Hôm đó ở bữa tiệc sinh nhật, cho dù Trương Bân Bân không ý thức được cũng đã làm tổn thương đến cô.
Nhưng, nghĩ đến những lời cô ấy nói, cũng không sai, người nên thấy áy náy là cô.
Nhưng nghĩ tới lời thỉnh cầu của Âu Vũ Đình, cuối cùng cô vẫn bấm nút gọi số đó.
“Diên Diên à, sao gần đây lại có thời gian gọi điện thoại cho tớ thế, cậu đang buồn chán à?” Giọng nói Trương Bân Bân lại như trước đây, tràn đầy sức sống.
Đối diện với Trương Bân như thế này, Tiêu Mộc Diên suýt nữa thì quên bản thân định nói gì, cô nghi hoặc hỏi: “Bân Bân, cậu vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, đương nhiên là khỏe.” Trương Bân Bân cười nói: “Hỏi tớ những chuyện này làm gì? Nhớ tớ à?”
“Đúng vậy, tớ thấy hình như lâu rồi chúng mình không gặp nhau, hay là gặp cái đi.” Bên dưới giọng điệu thoải mái này của Tiêu Mộc Diên là sự lo lắng.
“Được thôi.” Trương Bân Bân vui vẻ đáp ứng: “Địa điểm tớ chọn, cậu mời được không?”
“Được chứ.” Tiêu Mộc Diên muốn hỏi cô ấy và Âu Vũ Đình xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn không hỏi được. Cô nghĩ, có lẽ gặp mặt trực tiếp rồi hỏi có lẽ có hiệu qủa hơn.
“Tổng giám đốc có khác.” Trước đây, Tiêu Mộc Diên yêu tiền, tuy cô biết Tiêu Mộc Diên là vì con cái.
Tiêu Mộc Diên cười khan, lúc Trương Bân Bân nói muốn cúp máy, cô mới nói: “Chuyện đó, Bân Bân này.”
“Bà xã, anh đến rồi.” Cuối câu còn thêm một cái mặt cười.
Tiêu Mộc Diên bật cười, gần đây Thịnh Trình Việt sao lại học bọn trẻ con gửi biểu tượng cảm xúc thế này. Cô sẽ không nói rằng Thịnh Trình Việt như vậy rất đáng yêu.
Cô cầm túi lên, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng, cô vừa mới tắt đèn thì bên ngoài đã có một luồng sáng hắt đến, làm cô phải nhíu mày lại, cô không biết người đến là ai, cô lập tức trốn vào phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc.
Cô rõ ràng nghe thấy có âm thanh lục lọi đồ đạc
“Người phụ nữ này, giấu tài liệu ở đâu nhỉ, khó tìm thế.”
Nghe giọng nói là của đàn ông, chẳng lẽ là nội gián? Xuất hiện rồi!
Tiêu Mộc Diên bạo gan khẽ đẩy cửa ra, muốn nhìn xem nội gián là ai.
Quả nhiên, trên bàn làm việc có ánh đèn, có một người đang lục lọi, còn mở cả máy tính. Đáng tiếc là, người đó bị máy tính che khuất nên cô không nhìn rõ mặt.
“Mật khẩu là gì nhỉ?” Kẻ tình nghi nhập một dãy số, lúc mật khẩu báo sai, hắn ta suýt thì đập hỏng máy tính.
Đèn pin trong tay quét khăp bốn phía, người ở đằng sau máy tính đứng lên.
Tim Tiêu Mộc Diên nhảy dựng, đập thình thình.
Cô đã nhìn thấy hình dáng của nội gián, nhưng điện thoại của cô đột nhiên lại đổ chuông...
“Ai?”
Tiêu Mộc Diên đóng chặt cửa lại, lưng đựa vào cửa, cô nhìn tên hiển thị người gọi đến là Thịnh Trình Vệt, chắc là hỏi sao cô lâu vậy chưa xuống.
“Nếu đi ra, chúng ta có thể nói chuyện, tiền có thể chia đôi.” Lời nói cuối cùng, còn kèm theo tiếng cười đáng sợ.
Bước chân càng ngày càng gần, giọng nói càng ngày càng rõ, Tiêu Mộc Diên nhìn màn hình nhấp nháy, cô liều nhắm mắt lại, ngón tay trượt sang...