Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 231 : Tôi nuông chiều đấy, anh có ý kiến à?
Ngày đăng: 06:37 30/04/20
Tiêu Mộc Diên sửng sốt, Thịnh Trình Việt tự nhiên trở nên dịu dàng như vậy khiến lòng cô thấy ấm áp.
“Vậy nếu chẳng may em lấy danh nghĩa của anh để ra ngoài làm chuyện xấu thì sao?” Cô hỏi.
“Vậy anh cũng đành phải nhận thôi! Ai bảo anh đã cưới em chứ?”
Thịnh Trình Việt mỉm cười làm Tiêu Mộc Diên có cảm giác như thấy ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào và cái khuyên tai màu xanh ngọc lấp lánh như ngôi sao vậy.
Sau đó, Thịnh Trình Việt lần lượt giải quyết tốt rất nhiều vấn đề. Hóa ra có nhiều chỗ sơ hở như vậy, thảo nào Tiêu Mộc Diên cứ nhất quyết phải đến công ty mà không để ý tới sự phản đối của anh.
Về phần vấn đề bản vẽ bị lộ ra ngoài, anh cũng có suy nghĩ như Tiêu Mộc Diên, nhất định là bên trong có kẻ phản bội. Mà người này chắc là kẻ đã chạy trốn vào tối hôm qua. Bây giờ anh phải suy tính làm sao để bắt được kẻ phản bội này.
Công việc vẫn phải tiếp tục, nếu như để cho kẻ phản bội này thực hiện được ý định thì Tiêu thị sẽ gặp phải uy hiếp lớn nhất từ trước tới nay.
Tiêu Mộc Diên từng xem qua trên phim truyền hình thấy cứ đưa cho mỗi nhân viên một bản vẽ khác nhau, sau đó xem bên ngoài công ty xuất hiện bản vẽ của người nào thì người nào chính là kẻ phản bội.
Thật ra cô cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng trong công ty của các cô có quá nhiều nhà thiết kế nên sẽ mất rất nhiều thời gian để cho ra bản vẽ và lần lượt thảo luận với từng người. Lúc này công ty đang có đơn hàng cần xử lý gấp nên cô căn bản không có thời gian để làm vậy.
Sau khi thảo luận với Thịnh Trình Việt suốt một buổi sáng, Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy miệng khô khốc, nhưng nhìn anh làm việc vẫn rất có tinh thần.
Anh xắn tay áo lên, ánh mắt xem tài liệu cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Mọi người luôn nói khi người đàn ông nghiêm túc là người đó đẹp trai nhất, Tiêu Mộc Diên rất đồng ý với điều này. Cô muốn đi ra ngoài pha hai cốc cà phê để bọn họ nâng cao tinh thần.
Nhưng cô vừa đi ra lại đụng phải Tống Nhật Huy – người có cái tôi lớn tới cực điểm.
“Ồ, đây không phải là tổng giám đốc gì đó sao? Thật ra cũng chỉ là một kẻ có kỹ thuật trên giường tốt, biết quyến rũ người đàn ông mà thôi. Mẹ cô sinh ra cô là để bảo cô làm kẻ thứ ba sao?”
Tiêu Mộc Diên lắc đầu. Thật may là Thịnh Trình Việt tới đúng lúc.
“Tổng giám đốc Thịnh, tôi đúng là đã nhìn nhầm anh rồi.”
Thịnh Trình Việt nói với Tống Nhật Huy. Ban đầu anh ta đã lôi thôi không chịu nổi, bây giờ còn chật vật như vậy.
“Tôi nghĩ anh có thể làm cho công ty của gia tộc mình phát triển lớn như vậy thì nhất định phải là một người sáng suốt, kết quả bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một kẻ mê gái khiến cho đầu óc lú lẫn mà thôi. Anh là người đã kết hôn còn che chở cho người phụ nữ khác, đặc biệt là người phụ nữ còn thô lỗ như vậy.”
Tên thần kinh này sùng bái Thịnh Trình Việt như vậy cũng không đi kiểm tra xem vợ của anh tên là gì sao? Từ trước đến nay, Tiêu Mộc Diên đâu có ngăn cản người khác biết tên của mình.
Thịnh Trình Việt nghe vậy liền nhìn Tiêu Mộc Diên: “Thô lỗ à?” Anh lặp lại hai từ này.
Tống Nhật Huy cho rằng Thịnh Trình Việt đồng ý với lời mình nói: “Cô ta còn coi trời bằng vung nữa. Mặc dù công ty là do anh đang quản lý nhưng một tháng cô ta chỉ tới một lần, hơn nữa mỗi lần đều đi muộn về sớm, hoàn toàn không có chút ý thức trách nhiệm nào cả.”
Nếu không phải Tống Nhật Huy là đàn ông, Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ hiểu nhầm anh ta đang yêu Thịnh Trình Việt. Nhưng với xã hội bây giờ, hình như đàn ông thích đàn ông cũng là chuyện rất bình thường.
Cô nhìn về phía Thịnh Trình Việt và thở dài. Người này có cần xuất sắc như vậy không? Có phụ nữ tới tranh cướp với cô thì cũng thôi, không ngờ ngay cả đàn ông cũng vậy.
Thịnh Trình Việt dịu dàng nhìn Tiêu Mộc Diên. Có phải trong lòng cô gái nhỏ này đang trách mình ngăn cản cô ấy mỗi lần cô ấy muốn tới công ty không? Còn chỉ cho phép cô ấy chỉ tới làm một ngày trong một tháng?
Nhưng trong suy nghĩ của Thịnh Trình Việt, anh cảm thấy nửa đời trước của Tiêu Mộc Diên đã đủ vất vả rồi, anh có thể nuôi cô cả nửa đời sau.
Khi Tống Nhật Huy còn muốn nói thêm, Thịnh Trình Việt mỉm cười và ngậm lấy đôi môi của Tiêu Mộc Diên ngay trước mặt anh ta, sau một lúc lâu mới chịu thả ra. Sau đó, anh ôm chặt cô vào trong lòng mình.
“Tôi nuông chiều đấy, anh có ý kiến sao?”