Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 42 : Dùng thực lực để nói chuyện

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Tiêu Mộc Diên biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, nhưng cô cũng không để ý tới bọn họ, cô chỉ chia cho mỗi người bọn họ vài nhiệm vụ, cô muốn xem thử tốc độ hoàn thành nhiệm vụ và thực lực thiết kế của bọn họ trước.



Mấy người kia đương nhiên không ngờ rằng điều đầu tiên Tiêu Mộc Diên làm lại là kiểm tra bọn họ, vì thế càng thêm bất mãn với Tiêu Mộc Diên. Không phải dùng thân xác để leo lên vị trí này sao? Còn giả vờ giả vịt gì chứ?



“Trước khi nghỉ trưa mọi người đều phải hoàn thành bản thiết kế tôi giao cho mọi người, hơn nữa, có lẽ mọi người cũng biết mười ngày sau sẽ có cuộc thi đấu thiết kế quốc tế. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, tranh thủ giành được giải quán quân ở cuộc thi thiết kế quốc tế.”



“Cuộc thi thiết kế quốc tế đó đều dựa vào giám đốc thiết kế, những nhân vật tép riu như chúng tôi thì có tác dụng gì chứ? Giám đốc, cô nói có phải không?” Một người phụ nữ tên là Đỗ Trang lên tiếng. Cô ta là người xuất sắc nhất trong đám người này, lúc đầu cô ta là người được đề bạt lên đảm nhiệm vị trí giám đốc thiết kế, thật không ngờ giữa đường lại có người xen vào, khiến cho miếng thịt lên tới miệng rồi còn bị cướp đi.



Tiêu Mộc Diên biết người phụ nữ này, cô ta tên là Đỗ Trang. Cô cũng đã xem qua tài liệu về Đỗ Trang, tốt nghiệp thạc sĩ, là người rất có thực lực, còn bản thân cô lại chỉ là một người chưa tốt nghiệp đại học mà thôi, cô đương nhiên biết người ta sẽ bất mãn với mình.



Thật ra cô cũng từng là một người có ước mơ, cô vốn tưởng rằng dựa vào thành tích ưu tú của mình thì thi vào học tiến sĩ là một chuyện không hề khó khăn, nhưng lại không ngờ vì mang thai mà ước mơ của cô lại bị tan vỡ…



Nhưng hôm nay, cô đang đứng ở vị trí giám đốc thiết kế mà cô hằng mong đợi, cô nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này.



“Trong tập đoàn Thịnh thị của chúng ta trước giờ không tuyển dụng những thành phần tép riu, người có thể đi vào tập đoàn Thịnh thị của chúng ta đều là nhân tài. Đương nhiên, nếu có người cho rằng mình không phải thì có thể từ chức.” Tiêu Mộc Diên nói rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm, chính sự uy nghiêm đó đã khiến cho tất cả mọi người không dám coi thường cô.



Thịnh Trình Việt đang định đi tới thì lại nghe được lời nói của Tiêu Mộc Diên, anh đột nhiên dừng bước lại, anh nhìn Tiêu Mộc Diên với khí chất kiên cường ở phía trước, khẽ nở nụ cười. Xem ra anh đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi, anh vốn tưởng rằng cô sẽ gặp khó khăn khi đảm nhiệm chức vụ giám đốc thiết kế này, nên mới muốn tới xem thử một chút, xem ra anh đã nghĩ nhiều rồi…



Ngay vừa rồi Thịnh Trình Việt đã thừa nhận trí thông minh của Tiêu Mộc Diên, nhất là câu nói vừa nãy của cô: “Tập đoàn Thịnh thị của chúng ta trước giờ không tuyển dụng những thành phần tép riu, người có thể đi vào tập đoàn Thịnh thị đều là nhân tài.” Câu nói này đúng là kinh điển, hôm nào anh lên phát biểu nhất định phải dùng đến. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó xoay người rời đi, không ai phát hiện ra anh, giống như từ trước tới giờ anh chưa từng xuất hiện vậy.



Mấy người kia nhìn thấy khí thế của Tiêu Mộc Diên thì cũng không dám nói gì nữa, mọi người đều trở về bên cạnh máy vi tính của mình, làm nhiệm vụ thiết kế mà Tiêu Mộc Diên giao cho.




Mỗi lần nhắm mắt lại, anh ấy sẽ nghĩ tới cảnh tượng trong buổi tiệc, Tiêu Mộc Diên tuyệt vọng bất lực ngồi dưới đất, mà Thịnh Trình Việt lại bình tĩnh rời đi, nhìn thấy cảnh đó lòng anh ấy vô cùng đau xót.



“Không yêu, nhưng cô ấy là thú cưng do tôi mua được!” Thịnh Trình Việt nhấn mạnh hai chữ “thú cưng”, như thể muốn nhấn mạnh với Trương Vân Doanh rằng Tiêu Mộc Diên là thú cưng riêng của anh.



Thú cưng? Anh mua được? Là ai bán cô ấy cho Thịnh Trình Việt? Trên mặt Trương Vân Doanh hiện lên sự tức giận.



“Cậu trả giá bao nhiêu, tôi ra giá gấp đôi cho cậu, thả cô ấy ra, để cô ấy tự do.” Trương Vân Doanh không chút do dự nói thẳng. Chẳng trách cứ nhắc tới Thịnh Trình Việt thì Tiêu Mộc Diên lại có biểu cảm như vậy, thì ra cô ấy đang sợ. Trương Vân Doanh không cách nào tưởng tượng được một người kiêu ngạo như Tiêu Mộc Diên thì phải dũng cảm tới đâu mới có thể buông bỏ được lòng tự tôn của mình chứ?



Thịnh Trình Việt bình thản dựa vào ghế, khóe môi vẫn ẩn chứa ý cười, hai chân vắt chéo nhau, mỗi hành động đều toát ra vẻ cao quý.



Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!



“Cho dù tôi sang tay cô ấy cho cậu, cậu cho rằng Tiêu Mộc Diên sẽ đồng ý sao? Cô ấy kiên cường như vậy, cậu cho rằng cô ấy biết chính mình bị người khác coi như đồ vật để mua đi bán lại thì cô ấy có chịu được không?” Thịnh Trình Việt cũng không hiểu vì sao, trong lúc nói chuyện lòng của anh bỗng nhiên có chút rung động. Anh biết, Tiêu Mộc Diên hận anh, những tổn thương anh đã gây ra cho cô, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.



Trương Vân Doanh không nói gì nữa, anh ấy biết, Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu anh ấy làm vậy thì chỉ khiến cô xa cách anh ấy hơn mà thôi. Nhưng anh ấy không muốn thấy cô sống hèn mọn như vậy, mỗi khi nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và bất lực của cô thì trái tim anh ấy sẽ đau đớn vô cùng.



Tiêu Mộc Diên nhìn bản thiết kế trong tay mình, khóe môi không khỏi nhếch lên, cô vốn muốn gửi bản thiết kế cho Thịnh Trình Việt, nhưng anh lại không lên mạng, cho nên cô đành tự mình đưa tới. Nếu như lần này bản phác thảo được duyệt thì mấy ngày sau cô sẽ dành thời gian hoàn thành bản thiết kế sớm một chút.



Tiêu Mộc Diên đi tới trước cửa phòng làm việc của Thịnh Trình Việt, cô đang định gõ cửa thì đột nhiên nhìn thấy Trương Vân Doanh qua khe cửa.