Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 48 : Con anh khuyết thiếu tình thương

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Trong lòng Thịnh Trình Việt, không có một người phụ nữ nào không muốn gả vào nhà họ Thịnh, anh chỉ không ngờ được, bây giờ lại còn có người nhắm vào con trai anh.



Tiêu Mộc Diên chợt phát hiện ra cô không hề có tiếng nói chung với tên Thịnh Trình Việt này, cô và Thịnh Trình Việt quả thực không phải người trong cùng một thế giới.



"Tổng giám đốc Thịnh, tôi không có bất kỳ mơ tưởng hão huyền nào với con anh cả, tôi chỉ cảm thấy nó quá khuyết thiếu tình thương, nên tôi mới muốn cho nó chút tình thương của người mẹ, chỉ thế mà thôi."



Giọng của Tiêu Mộc Diên rất bình thản, khi nói đến con trai, trong mắt cô hiện rõ vẻ dịu dàng, mấy năm nay khổ thân Tuấn Hạo, sau này cô sẽ cố gắng đền bù cho đứa con cô đã mong nhớ sáu năm trời này thật tốt.



"Khuyết thiếu tình thương?" Thịnh Trình Việt cả kinh, thế mà cô lại biết con anh khuyết thiếu tình thương, nghĩ tới thái độ của con trai đối với anh trong nhiều năm như vậy, từ sự chờ đợi khi còn bé trở thành vẻ thờ ơ như bây giờ, từ sự mong ngóng khi còn bé trở thành vẻ thế nào cũng được như bây giờ, khát vọng thuở nhỏ đã trở thành ảo ảnh của nó.



Đúng vậy, con anh chắc hẳn rất khuyết thiếu tình thương, nó không có tình thương của mẹ, mà anh thậm chí còn không cho nó được chút tình thương của người ba.



Lần đầu tiên Thịnh Trình Việt cảm thấy áy náy trong lòng với con trai, anh vốn tưởng rằng thân là con anh, cả người từ trên xuống dưới đều là vàng bạc đá quý, thì chắc sẽ hạnh phúc, không biết bắt đầu từ khi nào anh lại cảm thấy con trai anh buồn khổ, là anh cứ luôn bỏ qua sự buồn khổ của con trai.



Thịnh Trình Việt cứ nhìn Tiêu Mộc Diên như vậy, trong mắt anh ánh lên cảm xúc phức tạp, tới tận bây giờ anh cũng không hiểu được cô, cô luôn có thể khiến anh ngạc nhiên rồi vui vẻ, hoặc sợ hãi, để anh nhìn thấy rõ từng chút một năng lực của cô, sự lương thiện của cô.



"Từ nay về sau, em đến ở nhà anh đi." Bất chợt, anh lại nói ra những lời này, đã từng có không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn lấy danh nghĩa chăm sóc cho con anh để vào ở trong biệt thự của anh, nhưng đều bị anh cự tuyệt.



"Xin lỗi, tổng giám đốc Thịnh, tôi sẽ không ở nhà anh." Sao cô có thể vào ở nhà anh chứ? Để anh có thể sỉ nhục cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu sao? Hừ, cô còn chưa ngu đến mức đó, anh cũng không có quyền hạn chế tự do của cô.



Thịnh Trình Việt vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Diên sẽ vui vẻ chấp nhận, lại không ngờ cô lại cự tuyệt quả quyết như thế, gần như căn bản không hề suy nghĩ mà đã cự tuyệt.



Đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ cự tuyệt, hơn nữa còn là người phụ nữ được anh cố ý mời đến, quả nhiên, người phụ nữ này luôn có thể khiến anh bất ngờ.


Ơ? Anh lại đi hỏi sao cô biết? Đây là đồ mẹ cô làm cho cô, cô đương nhiên là biết rồi.



"Việc này không dám làm phiền tổng giám đốc Thịnh phải quan tâm, chuyện về viên ngọc tôi đã trả lời rồi, hơn nữa tôi còn muốn nói cho tổng giám đốc Thịnh biết, viên ngọc đổi vận kia chỉ nhìn thấy chữ khắc bên trong khi mặt trời chiếu vào thôi." Dứt lời Tiêu Mộc Diên đã đứng dậy, cô còn phải đi thiết kế.



Đúng lúc này, Thịnh Trình Việt gần như sững người, thì ra viên ngọc đổi vận kia chỉ nhìn thấy chữ dưới ánh mặt trời thôi, thảo nào anh vẫn luôn không phát hiện ra, nhưng người phụ nữ này sao lại biết được? Chẳng lẽ viên ngọc ấy thật sự có liên quan đến cô.



"Tổng giám đốc Thịnh, tôi phải đi làm đây, công việc của tôi rất gấp, cám ơn anh hôm nay đã cứu giúp." Cô thật lòng cảm ơn vì hôm nay anh đã cứu giúp, nếu không có sự xuất hiện của anh, thì cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả... Nhưng công việc của cô rất gấp, nếu còn không thiết kế nữa, thì trong vòng một tuần cô không thể hoàn thành nhiệm vụ mất.



Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên mà không khỏi trầm tư, trong đầu anh vẫn quanh quẩn về chuyện viên ngọc đổi vận.



"Ừ, em đi làm việc trước đi." Kỳ lạ thay, anh lại bằng lòng thả cô đi, trong lòng lại thấy mong chờ một cách khó hiểu.



Tiêu Mộc Diên không nhìn Thịnh Trình Việt nữa, mà trực tiếp xoay người đi ra, cô thậm chí còn chưa từng quay đầu nhìn lại một chút. Chỉ là khi bước tới cửa, cô chợt nghe thấy một câu khiến bước chân cô đột ngột dừng lại.



"Alo, Âu Đan, lập tức đem viên ngọc đổi vận đến đây." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói vào trong điện thoại, trong giọng nói còn có cơn tức giận mơ hồ.



Tiêu Mộc Diên nghe thấy câu này, nhếch miệng lên mỉm cười, xoay người rời đi, viên ngọc đổi vận mẹ cô đưa cho cô rốt cuộc cũng tìm được rồi.



Cô vừa mới ra khỏi bệnh viện, Lâm Phong đã theo sau, Thịnh Trình Việt vừa dặn dò, kêu anh ta đưa Tiêu Mộc Diên về biệt thự của anh. Thực ra Tiêu Mộc Diên suýt bị người ta cưỡng bức nhiều lần như vậy, Thịnh Trình Việt dường như cũng đoán được lí do rồi, vì anh bắt cô làm tấm lá chắn, nên mới có người có ý đồ xấu với cô.



Lúc Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Lâm Phong, rõ ràng đã hơi sửng sốt, trong ấn tượng của cô, Lâm Phong rất chán ghét cô.



������