Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 49 : Cô rất muốn bù đắp cho một đứa con trai khác
Ngày đăng: 06:35 30/04/20
"Là tổng giám đốc Thịnh kêu tôi đưa cô về, để cô nhanh ra bản thiết kế." Lâm Phong vừa nói chuyện vừa lên xe, trên mặt bớt đi vẻ cung kính, lại thêm vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ đối với Thịnh Trình Việt, anh ta sẽ không cung kính với bất cứ ai.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, cô thừa nhận khi nhìn thấy Lâm Phong, cô tưởng rằng Thịnh Trình Việt lo cho cô nên mới kêu Lâm Phong đưa cô đi, cô thậm chí còn chưa kịp cảm động, thì đã bị vế sau của Lâm Phong đập tan ý nghĩ đó rồi.
Thì ra chẳng qua anh chỉ muốn cô ra được bản thiết kế cho anh mà thôi, là cô suy nghĩ nhiều, sao anh có thể lo lắng cho cô chứ? Cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi anh dùng ba mươi lăm tỷ để mua thôi, đây là điều chính anh đã nói.
Sau khi về biệt thự, đã là buổi tối, ba đứa bé đang làm bài tập cùng nhau, khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy ba đứa bé này, trên mặt không khỏi cười lên, ánh mắt của cô cuối cùng ngừng lại trên người Thịnh Tuấn Hạo, nó chính là con trai của cô, cô chợt có một loại xúc động được ôm ngay nó vào lòng.
"Mẹ đã trở về!" Nguyệt Nguyệt phát hiện ra Tiêu Mộc Diên đầu tiên, vui vẻ nhào vào lòng Tiêu Mộc Diên.
Sau khi Viễn Đan nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cũng nhanh chóng nhào vào lòng cô, chỉ có Thịnh Tuấn Hạo lẳng lặng nhìn bọn họ, cuối cùng nó không khỏi cúi đầu xuống, cho dù dì Diên có tốt với nó, thì cũng không phải là mẹ của nó, cuối cùng cô vẫn sẽ rời bỏ nó.
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Tuấn Hạo cúi đầu xuống, trong lòng bỗng nhiên tê rần, cô thả Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan trong lòng mình ra, đi thẳng đến gần Thịnh Tuấn Hạo, sau đó ôm lấy Thịnh Tuấn Hạo, đây là đứa con cô đã nhớ mong suốt sáu năm trời, hãy để cô được ôm nó thật chặt một lần.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộc Diên, trong mắt như hiện lên vẻ khó hiểu.
Viễn Đan cũng nhìn Tiêu Mộc Diên, trong lòng không vui, sao mẹ của nó lại ôm Thịnh Tuấn Hạo chứ.
Thịnh Tuấn Hạo cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong lòng Tiêu Mộc Diên, nó có được một cảm giác trước nay chưa từng có, cảm giác này gọi là tình thương của mẹ.
"Dì Diên..." Tuy rất thích Tiêu Mộc Diên ôm, nhưng khi Thịnh Tuấn Hạo nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Viễn Đan, nó vẫn thấy hơi xấu hổ, dù sao Tiêu Mộc Diên cũng là mẹ của Viễn Đan.
Tiêu Mộc Diên cũng không định buông Thịnh Tuấn Hạo ra, ngược lại cánh tay cô càng ôm chặt nó thêm một chút.
"Tôi nói oan cho cô? Sáng nay sao phóng viên lại đến quán bar, chẳng lẽ tự bọn họ đi à?" Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt chứa đầy vẻ khinh thường và châm biếm, nếu không phải vì cổ phần công ty trong tay ba anh, anh sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ này.
"Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Sau khi tỉnh lại đi ra ngoài đã thấy người ta đứng đầy ở cửa rồi, hơn nữa hình như những người đó đều đến vì anh, tại anh không có đó, nên bọn họ mới hỏi em." Âu Đan còn nói với vẻ rất vô tội, đương nhiên, lúc đó khi cô ta gọi điện thoại cho phóng viên thì Thịnh Trình Việt vẫn đang ở đó, nên mới có nhiều phóng viên đi như vậy, ai ngờ cô lại tính sai, Thịnh Trình Việt đã đi mất hút rồi.
Thịnh Trình Việt nhếch miệng lên giễu cợt, hơi hơi nhíu mày.
"Ồ? Nói vậy thì cô còn giúp tôi đấy à?" Thịnh Trình Việt nói với vẻ như cười như không, Âu Đan làm gì anh cũng có thể mặc kệ, nhưng cô ta lại sai người đi cưỡng bức Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ bây giờ anh còn đang chơi, sao có thể bị những thằng đàn ông khác đụng vào, đây là ranh giới cuối cùng của anh, cô ta lại dám bước qua ranh giới cuối cùng của anh!
"Chúng ta đã đính hôn rồi, còn nói gì mà giúp với không giúp, dù phải làm gì cho anh, em cũng cam tâm tình nguyện. Em bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho anh." Âu Đan cười ha ha và nói, vừa cười vừa bưng nước cho Thịnh Trình Việt, làm như chuyện sáng nay thật sự là cô ta đã giúp anh.
Thịnh Trình Việt cười lạnh lùng, quả nhiên là một người đàn bà biết nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng.
"Cô bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì tôi?" Thịnh Trình Việt nhướng hàng lông mày điển trai lên, nhếch miệng cười, nhưng ý cười không phải thật lòng, khiến người ta nhìn mà mơ hồ thấy sờ sợ.
"Đúng vậy!" Âu Đan nói mà không hề nghĩ ngợi, cho dù là lên giường cô ta cũng bằng lòng, có điều, cô ta phải mau chóng đi làm một cuộc phẫu thuật phục hồi nguyên vẹn, không thể để Thịnh Trình Việt phát hiện ra cô ta đã không còn trong sạch, cô ta biết, anh không thích những người phụ nữ không trong sạch.
Ý cười nơi khóe miệng của Thịnh Trình Việt càng sâu hơn, Âu Đan dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, cô ta không khỏi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt, giờ phút này tim như đập lỗi một nhịp, anh đang nhìn cô ta cười --
"Bây giờ cô lập tức biến mất trước mặt tôi ngay." Thịnh Trình Việt chợt nói, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, Âu Đan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, cô ta khẽ sửng sốt, gần như không phản ứng kịp, khuôn mặt tươi cười vừa rồi là ảo ảnh sao?
��������