Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 603 : Tôi muốn tìm chị để trả thù
Ngày đăng: 10:12 17/05/20
Nhưng đám vệ sĩ trước mặt vẫn khăng khăng bao vây cô, Tiêu Mộc Diên buộc phải nổi giận.
Tiêu Mộc Diên đi thẳng đến ghế sofa trong phòng khách, cầm lấy một con dao đặt lên cổ mình, cô biết nếu mình không tự nghĩ cách thì thật sự không thể rời khỏi nơi này được.
"Tôi cảnh cáo các người, nếu các người không để tôi đi thì tôi sẽ lập tức chết ngay trước mặt các người."
Đám vệ sĩ liền sợ đến mức không dám động đậy, Đường Lực ở phía sau cũng cũng len ra khỏi đám đông, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Diên Diên, em ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.”
"Thế nào? Anh muốn tôi đi hay muốn giữ lại thi thể của tôi." Lúc này Tiêu Mộc Diên nhất định phải tung ra chiêu cuối cùng của chính mình, cô không thể ở lại nơi này, nếu cô còn tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ phát điên mất, còn không bằng cô tự mình nghĩ ra cách. Cho nên hiện tại cô đang đàm phán với Đường Lực.
Thấy Đường Lực im lặng.
Liền sau đó, Tiêu Mộc Diên dí sát dao vào cổ mình khiến một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Dòng máu đỏ chợt khiến mắt Đường Lực nhức nhối. Anh ta vô cùng lo lắng nên chỉ thể thỏa hiệp: “Em bỏ dao xuống đi, tôi sẽ để em đi.”
"Lập tức chuẩn bị xe cho tôi, nếu không tôi tuyệt sẽ không tin tưởng lời anh nói." Tiêu Mộc Diên thật sự rất hiểu Đường Lực, tuy anh ra vẻ đối xử với cô rất tốt, nhưng cô không cho phép mình bị đánh lừa bởi anh lại càng không muốn ở lại nơi này.
Đường Lực hết cách nên đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của cô, Tiêu Mộc Diên chậm chậm bước ra khỏi, sau khi thấy chiếc xe liền lập tức leo lên xe lái đi.
Mấy gã vệ sĩ xông lên, Đường Lực liền căn dặn: “Theo dõi cô ấy sát sao, bảo vệ cô ấy nhưng không được đánh cỏ động rắn."
Anh đã khiến cô sợ hãi cho nên nhất định phải lặng lẽ ở phía sau bảo vệ cô.
Tiêu Mộc Diên, một ngày nào đó, em sẽ hiểu được lòng tốt của tôi.
Lái xe được một lúc, khi không thấy chiếc xe nào đi theo phía sau, Tiêu Mộc Diên mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi anh.
"Chị có biết là ba của tôi đã chết rồi không?"
Thịnh Thảo An đau khổ nói ra một câu như vậy.
Những lời này giống như một tảng đá đập mạnh vào lồng ngực của Tiêu Mộc Diên vậy.
Thịnh Thắng đã chết rồi, không hề sai khi nói đối với mình chuyện này cũng là một tin xấu, tuy ông ta không thân thiết đối với mình nhưng nói gì đi nữa thì ông ta phần nào cũng được xem là ba của mình.
"Tại sao ông ta lại chết?" Tiêu Mộc Diên vẫn không thể tin vào chuyện này.
"Cho nên bây giờ tôi muốn trả thù chị!" Thịnh Thảo An liền nói.
Nhưng điều mà Tiêu Mộc Diên không hiểu là tại sao ông ta chết, Thảo An lại muốn tìm mình để trả thù: “Chẳng lẽ chuyện của ông ta có liên quan với chị?”
Tiêu Mộc Diên cảm thấy vừa vô tội vừa oan ức, cô cảm thấy Thịnh Thảo An đang nổi điên.
"Tại sao lại không có liên can gì đến chị chứ?" Thịnh Thảo An lại càng dùng sức, hai mắt vô cùng sắc bén.
Tiêu Mộc Diên luống cuống.
Cô chưa từng nhìn thấy Thịnh Thảo An nổi điên như vậy, giống như một người bị dồn vào đường cùng nên có thể làm ra bắt cứ chuyện gì.
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn như vậy với chị, nhưng tôi thật sự rất đau khổ, tôi không tìm ra cách để giải tỏa nỗi hận trong lòng tôi, tôi không biết tại sao lại xảy ra những chuyện này, nhưng tôi biết chỉ khi nào chị chết thì mới có thể giải thoát được mọi chuyện.
Thịnh Thảo An cắn răng nói, từng lời từng chữ đều nồng nặc ý hận. Giống như coi Tiêu Mộc Diên là kẻ thù giết cha cô ấy vậy.
"Nói gì vậy? Tại sao chị chết lại giải thoát mọi chuỵện?" Tiêu Mộc Diên lúc này cũng cảm thấy hít thở khó khăn, hơn nữa Thịnh Thảo An liều mạng đẩy cơ thể của cô ra ngoài, khóe mắt của cô liếc nhìn xuống dưới, không khỏi sợ tới mức hai chân như nhũn ra.