Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 63 : Ngõ hẹp gặp nhau

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Chỉ là cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, bàn tay đã cảm thấy ấm áp, người ngã vào trong một lồng ngực. 



Chưa kịp kêu lên, đôi môi nhỏ đã bị chặn lại, cô kinh sợ mở to mắt nhìn vào gương mặt tuấn tú trước mắt, nhất thời quên mất cả phản ứng. 



"Ưm..." Tiêu Mộc Diên muốn nói, đầu lưỡi của Thịnh Trình Việt đã nhân cơ hội xông vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, cùng nhau triền miên, điều này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ bừng lên. 



Nháy mắt, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của cả siêu thị, thật may là Lâm Phong có mang mấy nguời vệ sĩ đi theo bảo vệ bọn họ, nếu không, xung quanh nhất định sẽ trở nên náo loạn. 



Cuối cùng, Thịnh Trình Việt cắn một cái thật mạnh vào môi của Tiêu Mộc Diên rồi mới buông cô ra, nhìn đôi môi nhỏ sưng đỏ của Tiêu Mộc Diên, anh cong môi cười mờ ám. Vừa rồi anh cố tình làm vậy, cố tình trừng phạt người phụ nữ này, ai bảo cô vừa nhìn thấy anh liền chạy trốn, anh đáng sợ như vậy sao? 



Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy môi mình đau rát, trong lòng bất mãn liếc trộm Thịnh Trình Việt một cái, người đàn ông này là ma quỷ sao? Tối qua hành hạ cô khiến cho toàn thân cô đau đớn, giờ lại cắn rách môi của cô, tốn cả 35 tỷ quả nhiên cũng xứng đáng. 



"Tổng giám đốc Thịnh thật là nhiệt tình, vừa gặp mặt đã hôn nóng bỏng." Tiêu Mộc Diên nhìn lướt qua những người phụ nữ bên cạnh, những ánh mắt ghen tỵ kia cô đã sớm không còn quan tâm nữa rồi, dù sao ở bên cạnh Thịnh Trình Việt cũng không thể thiếu đi những ánh mắt này. 



Thịnh Trình Việt khẽ nhướng mày, người phụ nữ này nói chuyện ngày càng trực tiếp, thật thú vị. 



"Vừa rồi anh gọi điện cho em, điện thoại luôn báo đường dây đang bận, em vừa gọi điện thoại cho ai vậy?" Ánh mắt mờ ám của Thịnh Trình Việt đột nhiên nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Tiêu Mộc Diên, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn còn cầm điện thoại. 



Nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt, bàn tay cầm điện thoại của cô theo bản năng xiết chặt lại. 



Thịnh Trình Việt bao quát toàn bộ hành động của Tiêu Mộc Diên, bất chợt anh giơ tay ra, ngón tay thon dài đưa tới trước mặt cô. 



Tiêu Mộc Diên lập tức cảnh giác lùi về sau một bước, ngay sau đó, cô mở điện thoại của mình ra, muốn xóa đi lịch sử cuộc gọi, tên Thịnh Trình Việt này bá đạo như vậy, cô thật sự sợ anh sẽ đi tìm Âu Vũ Đình trả thù. 



Nhưng cô sao có thể là đối thủ của Thịnh Trình Việt, anh chỉ đưa tay nhẹ một cái liền bắt được tay của Tiêu Mộc Diên, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào, rất nhanh, điện thoại đã rơi vào trong tay anh. 
Nhìn chằm chằm tấm thẻ một lúc, trong đầu cô bất chợt lóe lên một suy nghĩ, hay là dùng tấm thẻ này mua đồ cho bọn trẻ đi, dù sao thì anh cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của người làm cha, cô sẽ để cho anh làm tròn trách nhiệm này. 



Tiêu Mộc Diên vừa nghĩ vừa cong miệng cười, cảm thấy vui vẻ ngồi bật dậy. Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên... 



Trong biệt thự nhà họ Thịnh. 



"Chú cực phẩm, không phải chú nói mẹ cháu sẽ nhanh về sao? Tại sao đi đến giờ vẫn chưa về?" Nguyệt Nguyệt không nhịn được hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xị ra, mẹ đồng ý chiều nay sẽ chơi cùng cô bé, đã đến trưa rồi mà vẫn chưa về. 



Viễn Đan cũng không khỏi nhìn về phía đồng hồ treo tường, đúng vậy, bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi, sao mẹ vẫn chưa về vậy nhỉ, không phải là gặp chú Âu rồi không quay lại đấy chứ. 



Thịnh Tuấn Hạo chạy tới phía điện thoại, định gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên. 



Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Tuấn Hạo bên cạnh điện thoại, không khỏi cau mày, anh vừa gọi điện thoại mà không có ai nhấc máy, người phụ nữ này rốt cuộc đang làm gì? 



"Ôi, mệt chết mất, mọi người mau đến cầm đồ giúp tôi." Khi bọn họ còn đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Tiêu Mộc Diên đã vang lên ngoài sân. 



Nguyệt Nguyệt vui mừng: "Mẹ trở về rồi!" 



Vẻ lo lắng trên gương mặt Viễn Đan cuối cùng cũngbuông bỏ, cậu chạy theo ra cửa. 



"Mẹ... Dì Diên trở về rồi!" Thịnh Tuấn Hạo cũng cười đi theo ra ngoài, vừa rồi cậu cũng bị chính mình làm cho giật mình, suýt chút nữa thì lộ mất. 



Trong giây phút cửa được mở ra, ba cha con bọn họ đều đồng thời giật mình.