Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 64 : Một nhà bốn người

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


"Mẹ, mẹ đang làm gì thế?" Nguyệt Nguyệt không nhịn được mà lên tiếng hỏi. 



Viễn Đan ngược lại rất quan tâm, bước đến chỗ Tiêu Mộc Diên, dường như muốn bê đồ giúp cô, nhưng rất tiếc, sức lực của cậu quá yếu, cơ bản không nhấc đồ lên được. 



Thịnh Tuấn Hạo cũng đi qua bên cạnh Tiêu Mộc Diên, định giúp Tiêu Mộc Diên nhấc chiếc thùng to kia lên, nhưng dường như cậu cũng không nhấc lên nổi. 



Thịnh Trình Việt nhíu chặt chân mày, thùng đồ to như vậy, đến một người đàn ông bê lên cũng mệt, nếu người phụ nữ này bê từ trong sân vào đến cửa, anh nghi ngờ liệu cô có bê nổi hay không? Còn nữa, đây là thứ gì vậy, nếu đã lấy từ trong phòng ra, vậy thì để người ta trực tiếp ném vào nhà kho là được. 



Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một cái, chỉ một cái, cô lại quay đầu đi, dường như vẫn đang giận Thịnh Trình Việt, cô không muốn để ý đến anh, sau đó bắt đầu tự mình kéo thùng đồ kia đi. 



"Mẹ, đây là cái gì thế?" Viễn Đan không nhịn được mà hỏi, vừa hỏi vừa giơ tay ra gõ vào thùng vài cái, nhưng vẫn không cảm nhận được bên trong có thứ gì. 



"Nhất định là một món bảo bối, bằng không mẹ sẽ không phí nhiều công sức để mang về như vậy." Gương mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt cũng nở nụ cười, hơn nữa trong lòng cô bé cũng rất háo hức với món đồ bên trong. 



Thịnh Tuấn Hạo giơ nắm tay nhỏ lên chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên trước mắt sáng lên, cậu mở miệng nói. 



"Không phải dì Diên mua quà cho ba đấy chứ, hôm nay là sinh nhật của ba đấy." Thịnh Tuấn Hạo cứ như đột nhiên nhớ ra, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ hào hứng. 



Cái gì? Sinh nhật của Thịnh Trình Việt? Đôi mắt Tiêu Mộc Diên bất giác mở to thêm mấy phần, cô bất chợt nhìn thẳng vào đôi đôi đồng tử sâu thẳm của anh, hôm nay cô đã mua rất nhiều đồ, nhưng chẳng có thứ gì là mua cho anh. 



Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, sắc mặt không tệ, có lẽ anh cho rằng trong thùng đồ này là quà của anh. 



Nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt, khóe môi Tiêu Mộc Diên bất giác cong lên, người bình thường luôn tràn đầy hi vọng, quá trình thì chậm chạp, kết quả mới thảm hại! 




"Nhặt được?" Thịnh Trình Việt rõ ràng không tin. 



"Lúc anh đi có lấy một chiếc áo phủ lên mông em, chiếc thẻ này rơi từ trong cái áo đó ra." Tiêu Mộc Diên giải thích với vẻ mặt mất kiên nhẫn. 



Mà lúc đó ba đứa trẻ làm gì có tâm trạng để nghe Tiêu Mộc Diên giải thích, ba cô cậu đã bắt đầu chơi với nhau, Nguyệt Nguyệt thở dài nói, đây là lần đầu tiên mẹ mua cho cô bé nhiều đồ như vậy, nhưng không ngờ lại dùng tiền của ba. 



Ánh mắt Thịnh Trình Việt lại tối đi mấy phần, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên, dường như muốn biết cô có đang nói dối hay không. 



Tiêu Mộc Diên nhìn vào mắt Thịnh Trình Việt, sau đó xoay người bỏ đi, ai quan tâm chuyện anh có tin hay không? Tiền dù sao cũng đã tiêu rồi, hơn nữa, anh mua một ít đồ cho bọn trẻ là chuyện nên làm mà, dù sao bọn trẻ cũng đã lớn như vậy, nhưng anh chưa từng tận tâm làm tròn trách nhiệm của một người ba. 



"Vậy quà của anh đâu?" Cuối cùng Thịnh Trình Việt mở miệng hỏi, người phụ nữ này không lẽ không mua quà cho anh sao? 



Tiêu Mộc Diên lập tức hoảng hốt, dường như cô thật sự không mua quà cho anh. 



Nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Tiêu Mộc Diên, sắc mặt Thịnh Trình Việt liền xám xịt, người phụ nữ này dùng tiền của anh mua nhiều đồ như vây, nhưng lại không mua quà cho anh. 



"Cái này cho anh." Tiêu Mộc Diên đột nhiên lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong túi áo, đây là chiếc móc khóa điện thoại cô nhìn thấy trong một quầy hàng ngoài vỉa hè nên cô đã dùng hai mươi nghìn tiền mặt để mua, cô vốn định móc vào điện thoại của mình, nhưng nhìn dáng vẻ với gương mặt xám xịt của người đàn ông này, thầm nghĩ một chút, thôi thì cứ lấy ra tặng cho anh vậy. 



Sau khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy chiếc túi nhỏ trên tay Tiêu Mộc Diên, quả nhiên anh hào hứng trở lại, cô muốn tặng anh một sợi dây chuyền sao? Vậy thì còn được, rõ ràng là tiền của anh tiêu không phí chút nào. 



Khóe môi Thịnh Trình Việt cong lên theo thói quen, sau đó anh đi lại gần Tiêu Mộc Diên, cho đến khi anh phát hiện ra chiếc móc khóa điện thoại nhỏ nhắn trên tay Tiêu Mộc Diên, anh hoàn toàn nổi giận. Đáng chết! Món quà mà người phụ nữ này mua cho anh lại là một chiếc móc khóa điện thoại tồi tàn, hơn nữa còn là loại chuyên bán ở các sạp hàng vỉa hè, giá cực kỳ rẻ, sao cô có thể xem nó là quà sinh nhật để tặng cho anh chứ?