Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 648 : Tự mình đa tình
Ngày đăng: 10:13 17/05/20
Sau khi Đường Lực đi về phía trước mấy bước, Thịnh Thảo An lại dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, không chút do dự trực tiếp nhào tới, ôm thật chặt eo anh từ phía sau.
Đường Lực càng nhíu mày chặt hơn, rốt cuộc là người phụ nữ này phát điên vì cái gì?
"Rốt cuộc cô đã làm đủ chưa? Đừng chơi mấy trò lúc có lúc không thế này nữa, tôi không rảnh để chơi đùa với cô." Đường Lực không nhịn được nữa. Anh không muốn chơi trò mèo vờn chuột với người phụ này, phụ nữ trong lòng anh ta chỉ có Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Thảo An cũng đã bất chấp tất cả rồi, dương dương tự đắc nói: "Đây chính là điều kiện mà anh đồng ý với tôi. Anh đã đồng ý thì anh nhất định phải làm được."
Cô nói rồi tay càng ôm chặt Đường Lực hơn, dường như rất sợ nếu cô buông tay ra thì anh sẽ biến mất vậy.
"Cô nghĩ tôi sẽ tin những lời nói bậy này của cô sao? Tôi nói cho cô biết một lần nhé, tôi sẽ không thể nào yêu cô, cô dẹp suy nghĩ này đi, đừng lãng phí thời gian của cô lên người tôi nữa. Tôi với cô chỉ có giao dịch. Trước giờ không có tình cảm gì đáng nói, hơn nữa dáng vẻ dâ dưa không cần mặt mũi này của cô sẽ chỉ khiến tôi càng chán ghét hơn thôi." Những lời này Đường Lực đều nói ra từ nội tâm. Bởi vì thực tế chính là như thế, anh ta chán ghét những người phụ nữ mà tự cho mình là đúng.
"Vậy anh cũng coi như đây là một cuộc giao dịch đi!" Đường Lực lại dùng sức tháo tay cô ra, đang chuẩn bị đi thì Thịnh Thảo An lại hô lên như vậy.
Trong lòng Đường Lực rất nhanh đã đưa ra một kết luận. Người phụ nữ này nhất định là điên rồi, hơn nữa còn là điên đến mức không có thuốc nào cứu được nữa.
"Thật ngại quá, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đem tình cảm của mình ra giao dịch, cho nên cô cũng dẹp suy nghĩ này đi, hơn nữa, dù một trăm năm nữa trôi qua, trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô là phụ nữ thì tôi cũng sẽ không yêu cô đâu. Cho nên xin cô đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa, nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế, tốt nhất cô hãy thu liễm bản thân lại một chút."
Mỗi một chữ Đường Lực nói đều chứa ý trào phúng vô cùng mãnh liệt. Anh chính là muốn người phụ nữ này biết mình lợi hại thế nào, bằng không e là cô ta sẽ mặt dày không buông.
Đường Lực càng giật mình mở to hai mắt, không ngờ người phụ nữ này còn phối hợp hơn cả anh tưởng tượng. So với sự phản kháng điên cuồng vừa rồi của Tiêu Mộc Diên thì sự nghênh đón của Thịnh Thảo An bây giờ lại có vẻ tẻ nhạt không thú vị.
Từ lúc nào Thịnh Thảo An lại trở nên nhẫn nhục chịu đựng như thế rồi? Trước đây cô luôn là người mà hỉ nộ ái ố đều viết lên mặt, bộ dạng chỉ mong sao giết được mình vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh. Tại sao đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy, có thể không khiến người ta nghi ngờ sao?
Thịnh Thảo An đang nhẹ nhàng kiễng chân lên, chuẩn bị ngẩng đầu hôn Đường Lực thì anh lại đẩy cô sang một bên.
"Vừa rồi chẳng qua tôi chỉ diễn trò với cô một chút thôi, cô lại còn tưởng là thật. Cô tỏ dáng vẻ như thế này không thấy rất mất giá sao." Đường Lực khinh bỉ nhìn cô, người phụ nữ quần áo xốc xệch.
Vốn mặt cô cũng trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, đầu tóc rối tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có chút quyến rũ mê người. Nhưng trên đó càng có nhiều vẻ loè loẹt diêm dúa hơn, giống như tiểu yêu tinh chuyên dày vò người khác.
Thứ như vậy mà xứng hôn lên môi anh sao? Cũng không biết ở bên ngoài đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi.
Thịnh Thảo An vốn cho là Đường Lực sẽ tiếp tục động tác kế tiếp, nhưng là lại chưa kịp phòng bị đã bị anh đẩy ra. Lẽ nào cô thực sự không có sức hấp dẫn đến vậy sao? Hay là thủ đoạn của cô vẫn còn chưa đủ?
"Cô nghĩ vừa rồi tôi hôn cổ cô là vì muốn ngủ với cô sao? Cô đừng có ở đó tự mình đa tình nữa, chẳng qua là tôi muốn thăm dò xem rốt cuộc người phụ nữ trước mắt tôi dâm đãng đến thế nào thôi, không có gì hơn." Lời Đường Lực nói, giống như một thanh đao vô hình, đâm mạnh vào trái tim Thịnh Thảo An.
Cắm sâu vào đến tận nội tâm của cô.