Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 67 : Câu chuyện cô bé lọ lem

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Thịnh Trình Việt mím môi thật chặt, năm tuổi, cho dù thằng nhóc có giống anh hơn nữa cũng không có khả năng là con anh. Thịnh Tuấn Hạo sáu tuổi, Tiêu Viễn Đan năm tuổi, Tiêu Mộc Diên làm sao có thể trong một năm sinh liền hai đứa nhỏ. Mà Tiêu Mộc Diên cũng không phải người phụ nữ năm đó, anh nhất thời cảm thấy rất thất vọng. 



Trên bờ biển, Tiêu Mộc Diên giúp hai đứa nhỏ nhặt vỏ sò, còn Viễn Đan ngồi ở bên cạnh Thịnh Trình Việt. 



"Sao cháu không đi nhặt vỏ sò?" Thịnh Trình Việt nhíu mày nhìn thằng nhóc Viễn Đan trước mắt, thật ra anh vẫn luôn có một loại cảm giác, đứa bé này mặc dù nhìn qua hoạt bát sáng sủa như vậy nhưng nội tâm của nó cũng không phải vui vẻ thật sự. Anh bất chợt cảm thấy, đứa nhỏ Viễn Đan này có chút sâu sắc khó lường. 



"Cháu cùng “chú cực phẩm” ngắm biển, “chú cực phẩm” kể cho cháu nghe chuyện cô bé Lọ Lem." Viễn Đan vẫn kiên trì như cũ đòi Thịnh Trình Việt kể chuyện cô bé Lọ Lem, cậu bé cũng thật lòng đang mong đợi, hy vọng một câu chuyện khác như vậy cũng có thể trở thành sự thật. 



“Câu chuyện đó quá ngây thơ, không bằng để chú kể chuyện nàng tiên cá đi.” Thịnh Trình Việt lên tiếng, suy nghĩ một chút nàng tiên cá kia bởi vì một người đàn ông không thương cô mà biến thành bọt biển, anh cho rằng như vậy thật không đáng. 



"Cháu chỉ muốn nghe chuyện cô bé Lọ Lem." Viễn Đan vẫn một mực kiên trì, đúng vậy, cậu nhóc chính là muốn nghe chuyện cô bé Lọ Lem. Trong lòng cậu, mẹ cậu chính là cô bé Lọ Lem, vẫn luôn đợi hoàng tử của mẹ tới đón. 



"Vậy thì để chú kể một chút câu chuyện của chú đi, thật ra chú cũng có một cô bé Lọ Lem, chỉ là, đã bỏ rơi cô ấy." Thịnh Trình Việt nghĩ tới đây, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh Cao Ngọc Mai, cô ấy chính là đơn thuần như vậy. Từ khi cô rời đi, một mạch cũng chưa từng trở về, anh đợi cô sáu năm, ngày đó cô nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo mới được ôm về nhà, rõ ràng rất vui vẻ. Anh không hiểu vì sao cô lại muốn rời đi. 



Cho nên, những năm qua anh vẫn luôn rất ghét Thịnh Tuấn Hạo, đổ hết thảy chuyện Cao Ngọc Mai rời đi lên người đứa nhỏ, nếu như không phải vì nó, Cao Ngọc Mai làm sao lại rời đi? Ban đầu anh chính là hối hận, biết vậy đã không cần đứa bé này. 



"Chú cũng có một cô bé Lọ Lem? Vậy cô bé Lọ Lem của chú có đẹp không?" Trong lòng Viễn Đan có chút không thoải mái, nó vốn tưởng rằng mẹ nó chính là cô bé Lọ Lem trong lòng Thịnh Trình Việt, không nghĩ tới trong lòng anh vẫn còn có người khác. 



Thịnh Trình Việt nhìn về phía biển khơi, trong lòng lâm vào phiền muộn, đẹp không? Chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, nhưng cô rất hiền lành, rất dịu dàng, cô thậm chí còn vì anh trắng đêm không ngủ, anh vốn cho rằng anh và cô sẽ mãi mãi bên nhau, cho đến khi Thịnh Tuấn Hạo xuất hiện, cô rời đi, cũng không trở về nữa. 
Thịnh Trình Việt giống như chợt nghĩ tới điều gì bất ngờ nhìn sang phía Viễn Đan, cho dù Tiêu Mộc Diên sinh con ở Mỹ, nhưng Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đều là người Trung quốc, hơn nữa ngoại hình còn giống anh như vậy. 



"Cháu biết hạt châu này không?" Thịnh Trình Việt lại lần nữa lấy ra hạt châu đổi vận, nếu như Tiêu Mộc Diên nắm rõ hạt châu này, vậy khẳng định Viễn Đan cũng sẽ biết. Nói không chừng còn có thể từ hạt châu đổi vận này tra ra một số tin tức có liên quan tới cô.



Viễn Đan rất khẳng định gật đầu một cái, cậu thậm chí còn giơ tay muốn lấy đi hạt châu trong tay Thịnh Trình Việt. 



Thịnh Trình Việt ngay tại lúc Viễn Đan sắp chạm tới hạt châu, anh đột nhiên thu tay về. 



"Cháu vì sao biết được hạt châu này?" Thịnh Trình Việt lúc này đã nắm lấy hạt châu đặt trong lòng bàn tay, không để cho Viễn Đan lấy được. 



Viễn Đan không bắt được hạt châu, rõ ràng có chút thất vọng, có điều chỉ một giây sau, cậu nhóc liền đối mặt nhìn thẳng ánh mắt Thịnh Trình Việt. 



"Đây là hạt châu mẹ rất thích." Viễn Đan nhẹ nhàng nói, mặc dù cậu không biết hạt châu này đối với mẹ có ý nghĩa thế nào, nhưng cậu vẫn thường thấy mẹ ngẩn người trước hạt châu mình vẽ. Cậu nghĩ, mẹ hẳn rất khát vọng có được hạt châu này. 



Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, Tiêu Mộc Diên quả nhiên biết hạt châu này, vậy hạt châu này không phải là sáu năm trước cô để lại đó chứ? 



"Mẹ còn nói gì nữa? Ví dụ như hạt châu này đã từng của mẹ?" Thịnh Trình Việt lại hỏi, giống như muốn từ miệng Viễn Đan tìm ra chút manh mối.