Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 68 : Nghi ngờ là con của anh

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Viễn Đan chỉ cười hì hì, hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề này của Thịnh Trình Việt. 



"Mà cũng đúng, trong lòng chú cực phẩm cũng có một cô bé lọ lem khác, sao có thể để ý tới chuyện của mẹ tôi chứ? Nếu như chú không thể mang tới hạnh phúc cho mẹ tôi, vậy thì mời chú tránh xa mẹ tôi ra." Viễn Đan nói tới đây, sự lạnh nhạt đã phai dần. Đúng vậy, chú ta dựa vào cái gì mà hỏi nhiều chuyện về mẹ như vậy. Hơn nữa, bên cạnh chú ta còn luôn có đàn bà, không phải lại có một người nữa tới đấy sao? 



Âu Đan đong đưa đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Trình Việt. 



"Việt, hôm nay bác Thịnh bảo chúng ta về nhà ăn bữa cơm. Chúng ta về thôi." Trong lúc nói chuyện, Âu Đan ngồi sát vào Thịnh Trình Việt, ánh mắt tràn đầy ý cười. Nhưng khi nhìn qua Viễn Đan bên kia, trong mắt cô ta rõ ràng lóe lên một tia sắc lạnh rồi lập tức biến mất, đổi thành vẻ mặt dịu dàng. 



"Việt, đứa bé này chính là con trai của Tiêu Mộc Diên sao? Dáng dấp có chút giống anh trai em." Cô ta trợn mắt nói dối. Rõ ràng cậu giống Thịnh Trình Việt, mà cô ta lại cố tình nói thành giống Âu Vũ Đình. 



Một tia rét lạnh thoáng qua trong lòng Thịnh Trình Việt, người phụ nữ này điên rồi sao? Con mắt nào của cô ta thấy Viễn Đan giống Âu Vũ Đình thế, dáng dấp kia rõ ràng là rất giống anh. 



"Ánh mắt của dì này hơi kém, cháu rõ ràng rất giống ba cháu, sao lại giống chú Âu được chứ? Lẽ nào dì cũng rất giống chú của dì sao?" Viễn Đan lập tức lên tiếng, nhìn Âu Đan mà thấy khó chịu. Hơn nữa, vừa rồi lúc Âu Đan nhìn cậu, rõ ràng trong mắt có tia sắc lạnh, cô ta chắc chắn không có ý tốt. 



Âu Đan không ngờ rằng, đứa bé này lại nói chuyện không lựa lời như vậy, mặc dù trong lòng tức giận tới mức muốn tát cho cậu một cái, nhưng Thịnh Trình Việt đang ngồi đây, cô ta cũng không có lá gan đó. 



"Dì chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao cháu lại phản ứng mạnh như thế? Chẳng lẽ là chột dạ sao?" Âu Đan cũng không khách khí trả đũa. Cô ta thừa nhận, mình không đấu lại Thịnh Tuấn Hạo, thế nhưng tên nhóc con này thì không là cái thá gì. 



Viễn Đan không nhịn được nở nụ cười, Âu Đan không biết cậu đang cười chuyện gì, chỉ là nhìn nụ cười của cậu, cô ta cảm thấy không được tự nhiên. 



"Cháu cảm thấy, ánh mắt dì đây không phải kém nữa, mà là mù luôn rồi. Tất cả mọi người đều biết, cháu rất giống ba cháu, chỉ có dì nói trông cháu giống chú Âu. Không biết dì nói như thế, có thể coi là bụng dạ khó lường hay không?" 



"Cháu..." Âu Đan tức nghẹn họng, không thất ra được lời nào. 



Viễn Đan nói xong, lập tức tao nhã đứng lên. Cậu muốn đi tìm mẹ, muốn bảo mẹ lôi ba về, ngàn vạn lần không thể để cho người phụ nữ này thành công, sau này cậu sẽ trông coi ba giúp mẹ. 
"Bảo sao tôi lại thấy quen như vậy? Hóa ra là ngôi sao nhỏ à." Người phụ nữ có vẻ hòa nhã vừa rồi như bắt được vàng, hai mắt cũng tỏa sáng lấp lánh. 



"Oa, cậu bé này cũng đẹp trai lắm nè." Nháy mắt có rất nhiều trẻ con vây quanh Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt. 



Tiêu Mộc Diên lại lần nữa nghẹn lời. Chuyện cô lo lắng nhất không ngờ lại xảy ra. Tên nhóc Viễn Đan này gần đây ra ngoài lại không đeo kính nữa rồi, chẳng lẽ nó đã quên, khuôn mặt này rất dễ gây họa sao? 



Tất cả mọi người đều nhất trí đẩy Âu Đan ra, một đứa bé xinh đẹp như vậy mà cũng nỡ đánh, thật sự nên khinh bỉ cô ta. 



Khi mọi người phát hiện ra Thịnh Trình Việt, lại lần nữa trưng ra vẻ mặt khiếp sợ. 



"Thảo nào hai đứa bé này lại xinh đẹp như vậy? Hóa ra đây là con của tổng giám đốc Thịnh." Hôm nay quả thật bọn họ đã biết một tin tức lớn. Thì ra hai đứa bé này là con của Thịnh Trình Việt, chẳng trách lại xuất sắc như thế. 



Thịnh Trình Việt vốn định xem kịch vui, nhưng không ngờ lại có người hỏi tới mình. Hơn nữa còn nói Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con anh, làm trong lòng anh dâng lên cảm giác lạ lùng rõ rệt. 



"Vậy sao? Vậy mọi người nói xem, con tôi lớn lên đẹp trai hơn, hay là tôi đẹp trai hơn." Thịnh Trình Việt cười nói, dường như không hề để bụng chuyện họ nói Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con anh. 



Âu Đan tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đám người này quả thật là có mắt không tròng, bọn họ không nhìn thấy Âu Đan cô đang đứng đây sao? Cô là vợ sắp cưới của Thịnh Trình Việt đó? Mấy người không thèm quan tâm thì thôi, lại còn đi quan tâm tới hai đứa con hoang kia nữa. 



Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Trình Việt hỏi vậy, không nhịn được trừng mắt sang. Có người cha nào hỏi người khác như vậy không? Lần đầu tiên cô thấy có người đi so đẹp trai với con mình. 



"Cậu bé này thực sự là giống tổng giám đốc Thịnh như đúc, không phân cao thấp." Những người đó cũng không phải kẻ ngốc, cho dù biết người nào đẹp trai hơn cũng không thể nói ra được. 



Thịnh Trình Việt cũng không so đo vấn đề này, mà nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, cuối cùng lại nhìn Thịnh Tuấn Hạo đang nằm trong lòng cô. Ồ, không phải tên nhóc Thịnh Tuấn Hạo này nói bụng nó đau sao? Giờ không đau nữa rồi hả, hơn nữa còn đang nằm hưởng thụ trong lòng Tiêu Mộc Diên nữa, anh nhìn mà tức giận. Tên nhóc kia cứ như vậy mà hưởng thụ thân thể người phụ nữ của anh, mới nhỏ như vậy mà đã bắt đầu tranh phụ nữ với mình rồi.