Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 69 : Cùng về nhà

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Thịnh Tuấn Hạo bắt gặp ánh mắt của Thịnh Trình Việt, sợ đến mức rúc sâu vào lòng Tiêu Mộc Diên. 



Đột nhiên cách đó không xa có rất nhiều phóng viên đi về phía này, nhất định là có người đã báo hành tung của Thịnh Trình Việt cho tòa soạn báo. 



Thịnh Trình Việt nguy hiểm híp mắt lại, là ai to gan như vậy, dám để cho người ta tự tìm đến phóng vấn anh. 



"Mấy người lập tức đi đi." Thịnh Trình Việt đột ngột ra lệnh, vừa nói vừa kéo Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt ra khỏi đám người. 



Thịnh Tuấn Hạo nghe thấy Thịnh Trình Việt nói vậy, linh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, sau khi phát hiện ra những phóng viên kia, đột nhiên nó không muốn đi nữa, nói không chừng sau khi chuyện lần này được làm rõ, nó có thể nhận mẹ rồi. 



Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang mờ mịt không hiểu câu nói kia của Thịnh Trình Việt có ý gì. 



"Dì, mau để cháu xuống." Thịnh Tuấn Hạo nói nhỏ vào tai Tiêu Mộc Diên, còn lâu nó mới dễ dàng bỏ đi như vậy? Nó muốn phóng viên đưa thân phận của cả năm người nhà mình ra ánh sáng, để xem Âu Đan kia còn có cơ hội không. 



Tiêu Mộc Diên kinh ngạc liếc Thịnh Tuấn Hạo một cái, không phải vừa nãy thằng nhóc này còn kêu đau bụng sao? Bây giờ đã đòi xuống dưới làm gì? Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn thả cậu xuống. 



Chân Thịnh Tuấn Hạo vừa chạm đất, đã vui sướng chạy về phía những phóng viên kia. 



Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Tuấn Hạo, chết tiệt, con trai mình hôm nay uống nhầm thuốc hay sao? Tại sao lúc ở bên cạnh Tiêu Mộc Diên, mấy đứa trẻ này đều có vẻ không bình thường như vậy? Xem ra sau này anh phải bảo con trai tránh xa người phụ nữ này mới được. 



Lúc này Thịnh Trình Việt hận không thể lập tức đuổi theo Thịnh Tuấn Hạo, nhưng không thể làm gì khác, chân anh đau quá, ngay cả đi bộ cũng là cả một vấn đề, đừng nói đến chuyện đuổi theo. 



Những phóng viên kia đương nhiên cũng không ngờ là một đứa trẻ chạy ra đón tiếp họ, nhưng vừa nhìn thấy cậu nhóc này có gương mặt giống Thịnh Trình Việt như đúc, họ đều rất vui vẻ, trong nháy mắt đã vây quanh Thịnh Tuấn Hạo. 



"Nghe nói tổng giám đốc Thịnh còn có hai người con riêng, đều là anh chị em của tiểu thiếu gia, có đúng vậy không?" Một phóng viên hỏi câu đầu tiên. 




"Tôi sẽ không quấy rầy Tổng giám đốc Thịnh và cô Âu đâu, đột nhiên tôi nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa làm xong, vậy tôi đi trước đây." Bây giờ cô chỉ muốn dẫn hai đứa trẻ nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không vì cha cô còn ở trong tù, cô nhất định sẽ biến mất một lần nữa. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, hơn nữa linh cảm này còn vô cùng mãnh liệt. 



"Cô dám đi thử xem." Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức lạnh xuống, tại sao người phụ nữ này mỗi khi nhìn thấy anh đều muốn chạy trốn vậy, cô ghét ở gần anh đến vậy sao? 



"Dì Diên, hôm nay là sinh nhật của cha cháu, hay là chúng ta cùng nhau về nhà chúc mừng sinh nhật cha cháu đi." Thịnh Tuấn Hạo ngẩng đầu nói, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, nó rất chờ mong cảnh tượng cha và mẹ ở bên nhau. 



"Mẹ, hay là chúng ta cùng đi đi, nếu không chú cực phẩm sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất đó." Viễn Đan rõ ràng cũng muốn Tiêu Mộc Diên quay về, họ mới là một nhà năm người, Âu Đan kia là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một người ngoài thôi. 



Lúc này Lâm Phong cũng đã lái xe đến, Thịnh Trình Việt ngồi ghế trước, mà phía sau chỉ còn ba chỗ ngồi, cho dù hai đứa ngồi một chỗ, vậy cũng không thể nhét nổi Tiêu Mộc Diên và Âu Đan nữa. 



"Âu Đan, không phải cô cũng lái xe đến sao? Cô đi lái xe của cô đi." Thịnh Trình Việt liếc mắt nhìn chiếc Ferrari đỗ cách đó không xa, lạnh lùng nói. 



Âu Đan đương nhiên không muốn đi, dựa vào cái gì mà bảo cô ta lái một chiếc xe khác, chuyện này quá bất công rồi. 



"Cô không đi?" Thịnh Trình Việt nhíu mày hỏi. 



Âu Đan không nói gì, cũng không xuống xe, đương nhiên là cô ta không muốn. 



Thịnh Trình Việt lạnh lùng cười, liếc một cái, cô ta lập tức hiểu được, nếu Tiêu Mộc Diên phải xuống xe, thì ba đứa trẻ đương nhiên cũng sẽ xuống cùng với Tiêu Mộc Diên. 



Trong lòng Âu Đan thầm vui vẻ, như vậy sẽ không có ai quấy rầy cô ta nữa, cô ta có thể vui vẻ ở bên cạnh Thịnh Trình Việt. 



Chẳng qua Âu Đan còn chưa kịp vui vẻ, ngay sau đó, Thịnh Trình Việt đã mở cửa xe, tự mình đi xuống.