Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 73 : Ngàn cân treo sợi tóc

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Sau khi thấy Trương Bân Bân đã đi khỏi hoàn toàn, ba đứa trẻ bọn chúng vẫn cùng nhau đi về phía dòng sông, đương nhiên, không có đứa nào có suy nghĩ muốn quay về. 



“Anh, anh nhìn bên kia có cá ngũ sắc kìa, đẹp quá.” Nguyệt Nguyệt không kìm được mà chỉ về phía cá ngũ sắc đang bơi giữa dòng sông mà vui mừng cảm thán. 



Thịnh Tuấn Hạo hơi chau mày, quả thực là một con cá rất đẹp. 



“Nguyệt Nguyệt rất thích sao? Vậy để anh xuống bắt cho em nhé.” Thịnh Tuấn Hạo cười nói, mực nước của sông này cũng không sâu, với khả năng của cậu, bắt con cá đó chỉ trong tầm tay. 



“Ừm, hai đứa ở đây đợi anh, anh xuống đó bắt cá!” Viễn Đan không đợi Thịnh Tuấn Hạo mở lời, anh liền tự ý nhảy xuống nước. 



Nguyệt Nguyệt lộ rõ vui vẻ, thực ra khả băng bơi lội của Viễn Đan cô bé cũng biết, vậy nên cô bé hoàn toàn an tâm. 



Ánh mắt Thịnh Tuấn Hạo lóe lên vẻ khác thường, vốn dĩ cậu muốn xuống đó bắt cá cho Nguyệt Nguyệt, cậu muốn bắt cá để cho cô bé vui. Song lại bị Viễn Đan cướp mất. 



Viễn Đan vừa nhảy xuống hồ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xương, không kìm được mà rùng mình, lạnh quá, thời tiết bên ngoài rõ ràng là nắng ráo như vậy, tại sao nước trong hồ lại lạnh như vậy? 



Ban đầu Viễn Đan cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi cậu cảm nhận được nước sông càng lúc càng lạnh, cuối cùng cậu cũng có một dự cảm không lành, thật sự là rất lạnh, không được, cậu phải lên bờ, nếu không sẽ bị cảm lạnh, nếu bị cảm lạnh, mẹ sẽ đau lòng, cậu không muốn mẹ vì cậu mà đau lòng. 



Đúng lúc Viễn Đan muốn đi xuôi dòng nước để lên bờ, bỗng nhiên một con rắn ngũ sắc bơi về phía cậu, hơn nữa còn bơi rất nhanh. 



Viễn Đan gần như cảm nhận được động tĩnh phía sau lưng, cậu nhanh chóng quay đầu... 



Khi cậu nhìn ra đó thực sự là thứ gì, chỉ cảm thấy con rắn ngũ sắc không ngừng to dần trong đôi mắt cậu, cậu kinh ngạc đến nỗi không dám tin vào mắt mình, thì ra thứ Nguyệt Nguyệt nhìn thấy vừa nãy hoàn toàn không phải là cá ngũ sắc, mà chính là con rắn ngũ sắc này. 



Khi Nguyệt Nguyệt nhìn thấy rõ mồn một con rắn ngũ sắc, hai đứa cũng lập tức sững sờ, Nguyệt Nguyệt sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, cũng may Thịnh Tuấn Hạo ở bên cạnh đỡ cô bé. 



Thịnh Tuấn Hạo cũng bị dọa đến phát sợ, dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ con, ai cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, tận sâu trong đôi mắt cậu phát ra một tia sáng rực, chính lúc này, mọi khí chất phát ra trên người cậu giống hệt Thịnh Trình Việt. 
“Tuấn Hạo? Con sao vậy?” Từ trước đến nay Thịnh Trình Việt chưa từng nghe điện thoại của con trai, hơn nữa đây cũng không phải là số điện thoại của cậu. 



“Ba, ba mau chuyển điện thoại cho dì Diên, xảy ra chuyện rồi.” Ngữ điệu của Thịnh Tuấn Hạo vẫn gấp gáp như vậy, dáng vẻ đó dường như có thể khóc bất cứ lúc nào. 



Thịnh Trình Việt cắn môi, tên nhóc này xảy ra chuyện gì sao? Xảy ra chuyện lại không nói với bố, sao lại phải nói với Tiêu Mộc Diên chứ? Nghĩ đến đây, theo phản xạ Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên. 



Bởi vì ở đây rất ồn, nên Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không nghe thấy người trong điện thoaị nói gì? Cô chỉ cảm thấy ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn cô rất lạ. 



“Con tìm dì ấy có chuyện gì? Có chuyện gì thì nói với bố.” Thịnh Trình Việt vẫn ngang ngược như vậy, còn có chuyện gì anh không thể giải quyết được? Sao lại phải tìm đến người phụ nữ kia, nói thật, lúc này, anh thật sự ghen với Tiêu Mộc Diên. 



Thịnh Tuấn Hạo hết cách, chỉ đành nói ra. 



“Ba, Viễn Đan vị rắn cắn, bọn con đang ở bên bờ sông nhân tạo, con...” 



Thịnh Tuấn Hạo vẫn chưa nói xong, Thịnh Trình Việt đã tắt máy, Thịnh Tuấn Hạo ngây người, chuyện này là sao? Bố giận vì chúng xảy ra chuyện sao? Vì vậy đến cơ hội để cậu nói cũng không cho. 



Thịnh Tuấn Hạo lo lắng không thôi, nghĩ có nên gọi lại cho ba không... 



Tiêu Mộc Diên vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, liền bị Thịnh Trình Việt kéo đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của anh dường như cũng lóe lên chút lo lắng. 



“Sao vậy? Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên bất mãn lớn giọng nói, cô vừa mới muốn ăn chút gì đó liền bị Thịnh Trình Việt kéo đi, giờ cô rất đói. 



Âu Đan thấy hai người đi lướt qua cô ta, trong lòng cô ta không hề vui vẻ gì, hôm nay Thịnh Trình Việt đối xử với cô ta như vậy, khiến cô ta buồn như vậy. Sẽ có ngày, cô ta sẽ khiến anh hối hận bởi những chuyện làm ngày hôm nay. 



“Viễn Đan xảy ra chuyện rồi!” Thịnh Trình Việt nói rất bình tĩnh, vừa nói vừa kéo Tiêu Mộc Diên đi về phía dòng sông nhân tạo. Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Trình Việt lại đổ chuông.