Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 74 : Gặp nguy hiểm nhưng không nguy hại “

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Anh nói cái gì?”



Dường như Tiêu Mộc Diên rất kinh ngạc, ba đứa nó trong xe thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Lẽ nào có người đâm vào xe cho nên ba đứa nó mới bị thương? Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy hơi sợ hãi.



Thịnh Trình Việt đưa hẳn chiếc điện thoại cho Tiêu Mộc Diên, bảo cô nghe điện thoại.



Tâm tư của Tiêu Mộc Diên vẫn đang suy nghĩ về đứa con, ba đứa đều là con ruột của cô, cô không muốn để bất cứ đứa nào bị thương.



“Bố ơi, Viễn Đan ngất rồi.”



Điện thoại vừa có người bắt máy thì lập tức truyền đến giọng nói đang khóc nóc của Thịnh Tuấn Hạo.



“Cái gì?”



Tiêu Mộc Diên chỉ cảm nhận được chân mình mềm nhũn ra, người lảo đảo, may mà có Thịnh Trình Việt đỡ lấy cô, trong phút chốc nước mắt tuôn rơi, sớm biết như vậy cô đã không nên đến đây, cô nhận ra, chỉ cần ở bên cạnh Thịnh Trình Việt thì cô sẽ bị tổn thương, bây giờ ngay đến cả con cô cũng phải chịu tổn thương, đột nhiên trong lòng cô có một suy nghĩ, cô phải rời xa Thịnh Trình Việt.



“Mami, mẹ mau đến đây đi.”



Thịnh Tuấn Hạo nói một cách cứng rắn, còn Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh đang nắm chặt tay Viễn Đan.



Thịnh Trình Việt kéo nhanh đi về phía bờ sông.



“Viễn Đan, anh không được chết đâu, em không muốn anh chết...”



Nguyệt Nguyệt thấy Đan Đan không còn phản ứng nên nghĩ nó chết rồi, khóc to lên rằng Viễn Đan không được chết.



Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt sau khi đến thì nhìn thấy cảnh này, Tiêu Mộc Diên vừa nhìn thì thấy Thịnh Tuấn Hạo cả người không mặc gì, nhìn tiếp thì thấy Viễn Đan cả người cũng không mặc gì, cô cũng không quan tâm nhiều, chỉ đi thẳng lên trước bế Viễn Đan dậy.



Lúc này Thịnh Trình Việt lại bước dài lên trước, anh kéo Tiêu Mộc Diên ra, rồi cúi người bế Viễn Đan đang trong cơn mê dậy, anh cũng không biết tại sao, lúc nhìn thấy bộ dạng đang hấp hối đó của Viễn Đan, lòng anh cũng rất đau.



“Để anh làm cho!”



Anh bế Viễn Đan lên rồi đi về phía xe.



Trong xe....



“Viễn Đan, con sẽ không sao đâu, con mau dậy nhìn mami đi.”



Tiêu Mộc Diên ôm chặt Viễn Đan, từng giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé của Viễn Đan.



Cô còn nhớ Viễn Đan đã từng nói, nó sẽ bảo vệ cô cả đời nên cô phải tin tưởng rằng Viễn Đan nhất định sẽ tỉnh lại.




“Viễn Đan!”



Tiêu Mộc Diên không nhìn Thịnh Trình Việt mà trực tiếp nhào đến chỗ Viễn Đan, lúc này Viễn Đan đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt đứa bé còn rất yếu ớt.



Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên, nước mắt ngay lập tức tuôn rơi, không biết là do bị tiêm đau, hay là nhìn thấy dáng vẻ vội vàng ấy của Tiêu Mộc Diên mà chua xót, tóm lại là đã khóc.



“Tiêm đau lắm phải không?”



Tiêu Mộc Diên cố gắng nhẫn nhịn để bản thân không được khóc, tay cô nắm chặt lấy tay Viễn Đan.



“Mami, con xin lỗi...”



Đây là câu đầu tiên mà Viễn Đan nói, là nó có lỗi với Tiêu Mộc Diên, là nó khiến mẹ lo lắng.



“Anh!”



Nguyệt Nguyệt cũng chạy đến nắm lấy tay còn lại của Viễn Đan, trên khuôn mặt nhỏ vẫn còn hằn rõ vệt nước mắt vừa khóc xong.



Thịnh Tuấn Hạo nhìn Viễn Đan, rồi lại nhìn Thịnh Trình Việt, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Thịnh Trình Việt.



“Bố!”



Nó vốn muốn nói vài lời quan tâm nhưng lời vừa đến được miệng, nó lại phát hiện bản thân không thể nói ra được lời nào, hoá ra nó và bố lại xa lạ đến vậy.



Thịnh Trình Việt vốn dĩ cho rằng Thịnh Tuấn Hạo cũng muốn đi thăm Viễn Đan, không ngờ nó lại bước về phía mình, điều này khiến trái tim Thịnh Trình Việt ít nhiều gì cũng vẫn cảm thấy vui mừng.



“Đi thăm Viễn Đan đi.”



Giọng nói của Thịnh Trình Việt vẫn rất lạnh lùng, nhưng đã rất tốt rồi, vì Tiêu Mộc Diên khiến anh hiểu được tình yêu.



Thịnh Tuấn Hạo lúc này mới bước đến chỗ Viễn Đan, lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Viễn Đan, lòng nó cũng không kìm nén được mà run lên.



Viễn Đan lặng yên nhìn Thịnh Tuấn Hạo, nó bất giác nhớ đến lời mà Thịnh Tuấn Hạo đã từng nói lúc dưới nước, nó nói, anh sẽ không rời khỏi đây một mình, muốn đi thì chúng mình cùng đi! Nhưng chính câu nói ấy đã lay động nó, khiến nó nhất định phải thừa nhận người anh Thịnh Tuấn Hạo này.



“Cảm ơn anh Thịnh Tuấn Hạo, sau này chúng ta hoá thù thành bạn nha!”



Thực ra lúc trước nó cũng không có ác ý gì với Thịnh Tuấn Hạo, chỉ là vì lần đó Thịnh Tuấn Hạo giành vị trí đứng đầu của nó khiến lòng nó có chút không thoải mái mà thôi, nhưng lúc ở dưới sông đã khiến nó đột nhiên cảm thấy xếp hạng không hề quan trọng đến vậy.



Thịnh Tuấn Hạo cũng mỉm cười.