Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 735 : Anh ấy rời đi rồi
Ngày đăng: 10:16 17/05/20
“Nếu như lúc này cô vẫn cự tuyệt tôi, vậy thì tôi chỉ có thể giam lỏng cô ở đây thôi. Cô chọn một trong hai đi.” An Sâm biết mình không thể nói đạo lí với người phụ nữ trước mặt này được, chỉ có thể cứng rắn hơn.
“Được thôi.” Tiêu Mộc Diên cũng hơi ngại, nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của anh ta.
“Đúng rồi, trước kia không phải anh nói muốn để tôi giúp anh sao? Buổi tối tôi uống quá nhiều rượu rồi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì… Cho nên tôi hình như cũng không giúp được gì cho anh cả, thật là ngại quá.”
“Không. Cô đã giúp đỡ tôi nhiều rồi, cho nên không cần tự trách mình, cho nên hiện giờ tôi đang cảm kích cô, muốn báo đáp cô.”
Trên mặt An Sâm lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Tôi giúp đỡ anh lúc nào?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên kinh ngạc, chẳng lẽ lúc cô uống say ở đó đánh nguời lung tung rồi? Không đúng, cô không phải là là người dễ dàng say khướt như vậy.
“Bởi vì cô giúp tôi mắng chửi em trai của tôi rồi. Hiện giờ nó nhìn thấy mặt tôi đều rất khó chịu. Từ trước đến giờ tôi cũng chưa nhìn thấy một người phụ nữ nào có thể làm cho nó tức giận thành như vậy. Cô tuyệt đối là người đầu tiên.” Trên mặt An Sâm mang theo nụ cười nói.
Tiêu Mộc Diên ngược lại bĩu môi: “Chuyện này cũng được coi là đáng khen ngợi hay phê bình sao?”
“Cô cảm thấy như thế nào thì chính là như thế đó.”
Sau khi trải qua một lúc, Tiêu Mộc Diên lại nghĩ đến chuyện chính: “Tiếp theo là phải thực sự làm phiền anh rồi, anh mang tôi đi đến khách sạn đó đi.”
“Cô đã nói như vậy thì tôi chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.” Thật ra trong lòng anh ta rất mất mác, nhưng anh ta không thể biểu thị ra ngoài.
Bởi vì anh ta thật sự rất muốn đem người phụ nữ này để bên cạnh mình mãi mãi.
“Vậy thì không nên chậm trễ nữa, chúng ta lập tức đi thôi. Tôi sẽ rất cảm kích anh.” Bởi vì trừ chuyện này ra thì Tiêu Mộc Diên cũng không biết mình có thể nói những gì.
Cuối cùng bọn họ vẫn lên xe, vội vàng đi đến khách sạn kia.
“Chuyện ở đây đã không cần anh lo nữa.” Sau khi Tiêu Mộc Diên nhận cốc nước thì lập tức mở miệng nói.
“Sao có thể không cần tôi chứ? Tôi sẽ giúp cô.” Nói xong, An Sâm quay người đến cạnh người nhân viên đang run lẩy bẩy nói: “Gọi quản lí khách sạn của các anh tới đây, tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”
Sau khi nhân viên nghe thấy lời này thì trả lời một tiếng rồi lập tức vội vàng chạy đi ra ngoài.
“Anh tìm quản lí khách sạn làm gì?” Tiêu Mộc Diên không hiểu hỏi.
“Cô không phải muốn tìm Thịnh Trình Việt sao? Sau khi quản lí của khách sạn đến, nói không chừng có thể cho cô đáp án cô muốn rồi.” An Sâm tức giận nói.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới bừng tỉnh đại ngộ, thật sự là một lời lay tỉnh người trong mộng: “Đúng, tôi phải lập tức đi tìm quản lí của khách sạn. Nói không chừng anh ta có thể biết tung tích của Thịnh Trình Việt.”
Nói xong, Tiêu Mộc Diên lập tức không kìm nén được nội tâm của mình.
An Sâm đột nhiên có chút hối hận khi nói với cô như vậy, không ngờ, cô thế mà lại kích động như vậy. Thịnh Trình Việt thật sự tốt như thế sao?
Lúc Tiêu Mộc Diên đi đến đại sảnh thì lập tức túm lấy tay người đàn ông mặc đồ vest, hai tay níu lấy cổ áo của anh ta, bởi vì huy hiệu trên ngực anh ta viết rõ hai chữ quản lí.
“Mau nói cho tôi biết Thịnh Trình Việt đi đâu rồi?”
Quản lí bị dọa giật mình, sau đó mới phản ứng lại.
“Người cô nói là người đàn ông ở trong căn phòng Tổng thống phải không? Anh ta đã đi khỏi đây rồi…” Người quản lí bị dọa muốn mất nửa cái mạng, nhưng anh ta vẫn khổ sở nuốt ngụm nước bọt mà cố gắng nói ra.
“Anh ấy đã đi đâu? Mau nói cho tôi biết.” Tiêu Mộc Diên sống chết nắm chặt lấy cổ tay áo của anh ta.