Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 79 : Cô sảy thai rồi (1)
Ngày đăng: 06:35 30/04/20
Anh vẫn điên cuồng đòi lấy sự ngọt ngào của cô, chỉ cần nghĩ tới việc trước đây đã từng có người đàn ông khác động vào cô, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu không thể nói thành lời.
“Nói đi, Âu Vũ Đình lợi hại hay anh lợi hại.” Thịnh Trình Việt hỏi một cách bất mãn, lòng tự trọng của người đàn ông khiến anh không cho phép bản thân mình kém cỏi hơn người khác.
Tiêu Diên Mộc vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, bờ môi bị cô cắn như muốn nát ra, cô cứ nhìn anh như vậy, trái tim cô vào lúc này thực sự rất đau đớn.
“Nói!” Chỉ một từ lạnh lẽo và vô tình, lại mang đến một cảm giác uy lực, khiến người ta không rét mà run.
Phần bụng dưới của cô vô cùng đau đớn, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà bật ra thành tiếng, nhưng tiếng kêu của cô không hề lớn.
Thịnh Trình Việt vô cùng sửng sốt với tiếng kêu của Tiêu Mộc Diên, đương nhiên là anh không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ kêu lên, sắc mặt của cô cũng trở nên trắng bệch vì tiếng kêu ấy.
Cuối cùng Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, bình thường nếu không phải không thể chịu đựng nổi thì cô sẽ không bao giờ lên tiếng.
Đột nhiên anh cảm thấy có một chất dịch chảy ra, anh không khỏi nhìn xuống, đánh chết thật sao cô lại chảy nhiều máu tới như vậy, chuyện gì xảy ra thế này?
Lúc này Thịnh Trình Việt vô cùng hoảng hốt, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, anh ôm Tiêu Mộc Diên đến phòng tắm để rửa sơ qua rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, hơn nữa sắc mắt không còn chút hồng hào nào cả, điều này khiến Thịnh Trình Việt không khỏi hoảng sợ, anh không muốn cô chết, anh vẫn chơi chưa chán, anh muốn cô sống, nhất định cô phải sống.
“Nếu như tôi chết, phiền anh hãy chăm sóc cho con tôi, nếu như anh không muốn chăm chúng, vậy thì chờ khi nào bố tôi ra tù thì hãy gửi chúng tới cho ông ấy.” Tiêu Mộc Diên nói với giọng thều thào, cô cũng có cảm giác là cô sắp chết, bụng dưới của cô đau tới mức không thể thở nổi, từ trước tới giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy.
“Nếu như em chết, bố em đang bị giam ở trong tù đừng hòng mà ra được.” Đây là mệnh lệnh, là một sự uy hiếp trắng trợn, anh không muốn cô chết.
Cô đi theo anh nên mới gầy vậy sao? Trong lòng anh bỗng nhiên rung động, há hốc mồm, cuối cùng lại không nói được gì.
“Hai đứa bé đó là của tôi, tôi sẽ không từ bỏ, trừ khi tôi chết.” Nếu thực sự anh muốn cướp hai đứa con của cô, vậy thì còn nhẫn tâm hơn là giết chết cô.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt thâm trầm trở nên vô cùng phức tạp, rốt cuộc người phụ nữ này kiên cường tới mức nào, cô quan tâm tới hai đứa bé ấy tới mức nào, mà chỉ cần anh nói vừa như vậy mà cô đã kích động đến thế.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, một lát nữa bố em sẽ tới.” Thịnh Trình Việt nói xong thì rời đi, anh cũng không biết tại sao phải làm như vậy, có lẽ là muốn bù đắp cho cô, khi anh thấy cô đau lòng thì anh cũng không khỏi đau lòng.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, vì câu nói của anh, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt đỏ hoe, chảy ra từ khóe mắt, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Thịnh Trình Việt cũng không nói thêm gì nữa sao? Chỉ xoay người rời đi.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tiêu Mộc Diên mới quay người lại, cuối cùng nước mắt cũng trào ra ồ ạt, anh làm như vậy vì muốn bù đắp cho cô ư? Bởi vì cô mất đi đứa bé nên anh mới thả bố cô ra sao, ý là như vậy ư?
Thực ra cô vẫn cảm động với sự dịu dàng trong khoảnh khắc đó của Thịnh Trình Việt, nhưng cô biết, cô không thể đắm chìm trong đó, bởi vì Thịnh Trình Việt không thể cho cô thứ gì cả, cô chỉ là một thứ đồ chơi mà anh mua về, anh không thể kết hôn với cô, cho nên cô không thể ôm bất cứ ảo tưởng nào, cũng không thể đánh mất phương hướng của bản thân mình.
Có lẽ là Tiêu Mộc Diên quá mệt mỏi nên một lát sau đã ngủ mất. Trên gương mặt vẫn còn những vệt nước mắt còn chưa khô.
Khi Tiêu Lâm bước vào, nhìn thấy dáng vẻ con gái đang ngủ say, nhìn thấy khóe mắt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô, đôi tay già nua thô ráp khẽ giơ ra chạm vào gương mặt tái nhợt của Tiêu Mộc Diên.
Nước mắt của ông ta như chực trào ra, con gái ông đã chịu nhiều khổ sở trong những năm vừa qua, còn người đầu sỏ gây ra lại chính là bản thân ông ta, chính là ông ta đã hại con gái, thậm chí là nợ con gái cả cuộc đời.