Vợ Ơi Chào Em

Chương 1 : Đàn ông trăng hoa, cút!

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Trên chiếc sô pha mà Tô

Nhạc thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau

đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.



Tô Nhạc đứng ở cửa, không

biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.



Năm đầu tiên Tô Nhạc vào

đại học, mẹ cô đã nói với cô một câu, phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm một

người quá đẹp trai lại có tiền, đàn ông quá chói mắt như vậy không dễ nắm chặt

trong tay.



Đáng tiếc, bà Tô nói câu

này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn nói, “bà đây thèm

vào”. Người nói không quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. Hiện giờ nhớ

lại, Tô Nhạc không thể không thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Tô,

đàn ông diện mạo tốt, gia thế tốt thật sự không ra gì.



Tô Nhạc luôn nghĩ, đời

người có ba thứ đáng hận nhất, thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát

hiện đó không phải tên mình; thứ hai là đêm tân hôn, cô dâu cũng không phải

mình; thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với

mình không tốt.



Tô Nhạc có một người yêu

đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Nhạc ở lại thành phố

B tìm việc làm, bạn trai cô tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai

người mua một căn nhà, chuẩn bị ở đây “an cư lạc nghiệp”.



Đáng tiếc trong phòng lúc

này có thêm một người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này đang ngồi lại là trên đùi

chồng chưa cưới của cô.



Trong một buổi tối, đồ án

của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng

những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn,

Tô Nhạc nghĩ vận may thật sự trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén

đựng đầy “cẩu huyết[1]” cứ

bày ra trước mắt. [“cẩu

huyết”_máu chó, thường dùng để trừ tà, nay trở thành tiếng lóng của giới trẻ

Trung Quốc, chỉ những tình huống rập khuôn thường xuất hiện trong tiểu thuyết

và đời sống]



“Tô Nhạc!”



Khi nhìn thấy Tô Nhạc

xuất hiện ở cửa, sắc mặt Trang Vệ thay đổi, lập tức đẩy Lâm Kỳ ở trong lòng ra

một cách rất tự nhiên, nhận lấy hành lý trong tay cô, “Hôm qua không phải em

gọi điện nói ngày mai mới về sao, đi đường có mệt không?”



Tô Nhạc nhìn anh ta một

cái, không nói gì, tầm mắt lại rơi vào Lâm Kỳ đang ở trên sô pha.



Lâm Kỳ hất cái cằm xinh

đẹp, nở một nụ cười mềm mại, đáng yêu với Tô Nhạc, “Tô Nhạc, đã lâu không gặp.”

Trong mắt Lâm Kỳ thật nhiều đắc ý.


Tô Nhạc giơ hai cánh tay

mảnh khảnh của mình lên: “Cho dù có nhìn thấy chiếc thuyền cứu nạn Noah, tớ

cũng không chen lên được.”



Trần Nguyệt không cam

lòng nói: “Cậu thật sự không nhận ra đàn anh Ngụy?”



Tô Nhạc có chút chột dạ

nhìn về phía Trần Nguyệt, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi mình không nhận ra Ngụy

Sở: “Phải nhận ra anh ta sao?”



Trần Nguyệt vắt tay lên

trán: “Vậy, cậu có nhớ người đón cậu nhập trường khi cậu học năm thứ nhất chính

là anh Ngụy hay không?”



Tô Nhạc cẩn thận nhớ lại:

“Tớ chỉ nhớ có một nam sinh tới đón tớ, được nửa đường thì bỏ đi, làm hại tớ đi

tìm ký túc xá nữ cả nửa ngày.”



Sắc mặt Trần Nguyệt cứng

đờ: “Vậy cậu có nhớ một học kỳ sau, khi chúng ta hoạt động trong ban tuyên

truyền, anh Ngụy từng hướng dẫn cậu không?”



Tô Nhạc vô cùng nghiêm

túc nhớ lại: “Cậu nói cái người chê bai hoa hướng dương tớ vẽ không đẹp kia à?”

Rất đáng tiếc là cô không nhớ được mặt mũi người này, chỉ nhớ rằng người đó nói

hoa hướng dương của mình không có tinh thần, thiếu phấn chấn.



“Vậy kỳ thứ hai thì sao?

Có một lần họp lớp, cậu uống đến mức say be bét, là ai cõng cậu về phòng?!”

Trần Nguyệt gần như gào lên.



Tô Nhạc mở to hai mắt:

“Cậu nói người cõng tớ về là đàn anh họ Ngụy kia?”



Trần Nguyệt thấy cuối

cùng Tô Nhạc cũng mở mang đầu óc, mừng rỡ nói: “Cậu nhớ ra rồi?”



Tô Nhạc hung dữ gật đầu:

“Tớ nhớ hôm sau khi tỉnh dậy, trên đầu u một cục lớn, là anh ta quẳng tớ chứ

gì?” Tô Nhạc than thở trong lòng, quả nhiên đàn ông đẹp trai có tiền không đáng

tin cậy, nếu không đầu mình đã không u lên một khối.



Trần Nguyệt tuyệt vọng,

cô vỗ vỗ đầu Tô Nhạc: “Ngủ đi, bé con.”



Tô Nhạc an ủi vỗ vai Trần

Nguyệt: “Được rồi, ngoan, đừng nghĩ tới trai đẹp nữa. Ngày mai, tớ cùng cậu đi

mua quần áo, được rồi chứ.”



Trần Nguyệt yên lặng,

liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, động tác liền mạch lưu

loát.