Vợ Ơi Chào Em

Chương 2 : Đời người bao giờ cũng quá rập khuôn

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


“Tô Nhạc, anh thích em.”

Nụ cười của Trang Vệ rực rỡ như ánh mặt trời ngày đông, mặc một bộ hàng hiệu,

cùng với chiếc xe thể thao đắt tiền phía sau, thật giống hoàng tử bạch mã trong

truyền thuyết.



Đáng tiếc, đàn ông mở cửa

xe BMW có thể là hoàng tử bạch mã, cũng có thể là cặn bã, Tô Nhạc lé mắt nhìn

người này, trong lòng thầm mắng, cho dù ở trong mơ, xem ra Trang Vệ vẫn ăn mặc

bảnh bao như trước.



“Bạn học Tô Nhạc, nếu bạn

không rời giường thì đừng ăn sáng nữa!”



Tôi Nhạc ngồi dậy, nhìn

Trần Nguyệt đang gặm một miếng sandwich, vò vò đầu tóc rối bời: “Cậu ăn đi, tớ

không muốn ăn.”



“Ai ya, thất tình nên

chuẩn bị tuyệt thực đấy hả?” Trần Nguyệt đi tới mép giường, ngồi xuống, nói một

cách vô cùng hâm mộ: “Tớ nói này Nhạc Nhạc bé nhỏ, gương mặt này của cậu cũng

không tệ, da mặt mềm mịn, đàn hồi, làm thế nào lại để con yêu tinh Lâm Kỳ kia

khoét góc tường vậy?”



Sau khi lấy quần áo ra

khỏi hành lý, thay xong, Tô Nhạc mới mở miệng nói: “Bức tường này của tớ không

vây được Hồng Hạnh muốn vượt tường của Trang Vệ, có cách nào khác đâu.”



Trần Nguyệt lắc đầu thở

dài nói: “Cô nàng à, Trang Vệ mà nghe được những lời này của cậu sẽ tức đến ói

máu.”



Bàn tay đang thu dọn hành

lý của Tô Nhạc dừng lại một lát, lấy ra khung ảnh bên trong, bên trên là tấm

ảnh mà cô và Trang Vệ đang cười sáng lạn, căn bản không hề ngờ rằng sẽ đi tới

ngày hôm nay.



Thấy Tô Nhạc nhìn chằm

chằm bức ảnh ngẩn người, Trần Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì.



Đầu ngón tay mảnh khảnh

của Tô Nhạc chọc chọc gương mặt Trang Vệ trong ảnh, xoay người ném cả khung ảnh

vào trong thùng rác, tìm được đồ rửa mặt rồi mới cảm thán: “Nguyệt Nguyệt nhỏ

bé à, cô chú đối với cậu có phần tốt quá rồi, cậu ở lại đây làm việc mà bọn họ

còn cho cậu tiền mua nhà, thật sự làm người ta thèm muốn.”



“Được rồi, được rồi, vậy

cậu ở đây với tớ đi.” Trần Nguyệt vừa giúp Tô Nhạc xếp quần áo từ trong hành lý

vào trong tủ, vừa mở miệng hỏi: “Được rồi, hôm nay cậu có đi làm không?”



Tô Nhạc lấy những thứ

trong hành lý ra: “Tớ đã đưa đơn từ chức rồi.”



Trần Nguyệt cũng không

hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ giúp Tô Nhạc xếp từng bộ quần áo cẩn thận: “Vậy

thì tốt, đến công ty bố tớ làm đi, gần đây công ty đang tuyển nhân viên mới.”




Vẻ mặt Trần Nguyệt không

đổi: “Vì vậy ta mới quyết định mời con đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng

nướng.”



Tô Nhạc vào nhà hàng,

buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói: “Trần thái hậu, ngài thật keo

kiệt.”



Trần Nguyệt tự hào nói:

“Vì vậy ta mới có tiền.”



Tô Nhạc yên lặng ăn hai

miếng dưa chuột miễn phí trên bàn.



Đồ ăn được đưa lên rất

nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Tô

Nhạc nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt.



“Tô Nhạc, cậu chính là

một thần tham ăn.” Trần Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Tô Nhạc, bao nhiêu lo lắng

cũng bị cô ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới

lượt Tô Nhạc này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.



Tô Nhạc cắn miếng sườn

nướng vẻ mặt ảm đạm: “Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã

đàn ông mà đòi sống đòi chết, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí.”



Vẻ mặt Trần Nguyệt khẽ

thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của Tô

Nhạc.



Tô Nhạc cười cười, nhìn

Trần Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông

mà thôi, Tô Nhạc tớ không đến mức không có Trang Vệ thì không sống nổi, chỉ cần

tớ muốn là có thể sống rất tốt.”



Trần Nguyệt trừng mắt:

“Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!”



Tô Nhạc vẫn cười như

trước, ngay cả đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng,

Trần Nguyệt sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng cô, sao có thể cố ý để cô tới

ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Tô Nhạc cô.



“Cậu Ngụy, giờ không còn

sớm nữa, gần đây có một nhà hàng, cậu có muốn đi dùng cơm trưa không?” Tài xế

quan tâm hỏi.



Ngụy Sở lắc đầu, cuộn cửa

sổ lên, nói: “Về công ty trước.”



Tài xế gật đầu, quay xe

trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.