Vợ Ơi Chào Em
Chương 3 : Hội bạn học
Ngày đăng: 14:41 19/04/20
Hôm nay, thời tiết đẹp
đến mức Tô Nhạc muốn mượn cớ không tới hội bạn học cũng không được, cô có một
cảm giác đáng sợ là đôi nam nữ chó má Lâm Kỳ và Trang Vệ này nhất định sẽ xuất
hiện.
Từ nhỏ Lâm Kỳ đã thích
cạnh tranh với cô, lần này cướp được Trang Vệ từ tay cô, với tính cách của Lâm
Kỳ, không thể nào bỏ qua một cơ hội tuyệt diệu như thế, dù sao Trang Vệ cũng là
một trong số những nhân vật hiếm hoi muốn tiền có tiền, muốn mạo có mạo của đại
học A.
Tô Nhạc không biết rốt
cuộc mình có đức tính tốt gì có thể khiến cho Lâm Kỳ coi cô là đối thủ, chỉ là
trước giờ cô chưa từng coi Lâm Kỳ như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào một người để
sống như thế quá mệt mỏi, cũng quá mất mặt. Đáng tiếc Lâm Kỳ không thông minh
sắc xảo như vẻ bề ngoài, cứ một mực vui vẻ cạnh tranh với cô.
Nhận được điện thoại của
phòng nhân sự, nói rằng đơn từ chức của mình đã được phê chuẩn, Tô Nhạc chạy
tới công ty thu dọn một vài thứ vật dụng thường ngày, đồng thời chào tạm biệt
một số đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Người làm việc ở văn
phòng có ai không tinh tế, làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện. Chỉ là,
nét mặt họ không hiện lên chút gì, bình tĩnh nói những lời khách sáo với Tô
Nhạc như sau này thường xuyên liên lạc.
Tô Nhạc không ngốc, bước
ra khỏi cửa, mọi người đều vì bát cơm, không muốn đắc tội bất kỳ ai, cô chỉ nói
mấy câu khách sáo với mọi người rồi cũng ôm đồ đạc xuống lầu, dù sao công ty
này cô cũng không bao giờ bước vào lần nữa. Không phải cô không chịu nổi, không
đấu thắng được những người này, chỉ là lúc đó muốn nhân cơ hội từ chức, định
tới công ty của Trang Vệ. Đáng tiếc cô đoán được tất cả lại không đoán được
Trang Vệ sẽ ngoại tình.
Vì vậy mới có người nói,
đàn ông là loại sinh vật chưa chờ được đến lúc hắn ta chết sẽ không biết bên
trong có những thứ gì. Lời này tuy nói hơi quá nhưng không phải không có chút
đạo lý.
Ôm đồ ra khỏi thang máy,
Tô Nhạc thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Lâm Kỳ trong quá cà phê bên dưới công
ty, mà ngồi cùng Lâm Kỳ chính là đồng nghiệp đã trộm đồ án của cô.
Dừng bước, Tô Nhạc cau
mày, rất nhanh nghĩ lại những thứ lộn xộn trong chuyện này, mím chặt môi, cô
xoay người vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng vứt bỏ sự lạnh lùng trong ánh mắt.
Tô Nhạc trở lại nhà Trần
Nguyệt, Trần Nguyệt đã đi làm, cô mở tủ lạnh nhìn vào, trống không, ngay cả một
quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi hy vọng cô càng sống càng tốt.”
Lâm Kỳ cười nói, liếc mắt nhìn vỏ quýt trước mặt Tô Nhạc: “Nghe nói ăn quýt
nhiều sẽ nóng, cô ăn ít một chút thì hơn.”
Bàn tay của Lý Huyên
Nhiễm ngồi bên kia Tô Nhạc dừng lại, cô nhìn quả quýt cuối cùng trên tay mình,
vẻ mặt có vẻ nhăn nhó, cô tức giận nói: “Lâm Kỳ, một thời gian không gặp, cô
càng ngày càng giống bà già rồi.”
Vẻ mặt Lâm Kỳ thoáng cái
cứng đờ, nhìn thấy quả quýt trong tay Lý Huyên Nhiễm, biết mình vửa rồi đã đụng
chạm đến cô ta, mím môi cười nhạt: “Đó là đương nhiên, ngày thường tôi luôn
quan tâm đến Vệ, vì vậy thành thói quen.”
Tô Nhạc liếc mắt nhìn
Trang Vệ, cô đứng lên chuẩn bị bỏ đi, chẳng buồn nghe Lâm Kỳ khoe khoang, lại
bị Lâm Kỳ giữ lại.
“Tô Nhạc, có phải cô còn
trách tôi đến với Trang Vệ hay không?”
Tô Nhạc nhướng mày, giờ
Lâm Kỳ muốn đóng vai nữ chính đau khổ trong tiểu thuyết ngôn tình sao?
Động tác này của Lâm Kỳ
không nhỏ, khiến cho ánh mắt những người xung quanh đều hướng về phía hai
người, Trang Vệ thấy vẻ mặt Tô Nhạc xấu hổ, không khỏi mở miệng nói: “Tiểu Kỳ.”
Trang Vệ lên tiếng khiến
ánh mắt Lâm Kỳ tối sầm, lập tức lại nắm chặt lấy tay Tô Nhạc: “Tô Nhạc, tôi
thích Trang Vệ, hai người không phải đã chia tay rồi sao, vì sao cô còn nổi
giận với tôi?”
Ánh mắt mọi người nhìn Tô
Nhạc lập tức mang theo chút hứng thú.
Lý Huyên Nhiễm ngồi bên
cạnh há hốc mồm nhìn một màn này, không khỏi cảm thán, thế giới này đúng là kẻ
ti tiện là vô địch, thật không biết mặt cô nàng Lâm Kỳ này dày đến thế nào mới
có thể nói được những lời này.
“Tô Nhạc, không phải em
nói sẽ chờ anh ở cổng sao, vì sao anh vào tới đây rồi em vẫn còn ở đây.” Một
giọng nói nam tính, trầm thấp, dễ nghe vang lên, lập tức, một cánh tay kéo lấy
tay Tô Nhạc, âm thầm tách tay Lâm Kỳ ra.
Căn phòng vốn đang ầm ầm
bỗng chốc lặng ngắt như tờ.