Vợ Ơi Chào Em

Chương 4 : Bạn học Tô rất bình tĩnh

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Trong thời khắc mọi vật

đều tĩnh lặng này, Tô Nhạc chết lặng nhìn người đàn ông đang cầm cổ tay mình,

người này có vẻ cao hơn một mét tám, cơ thể rắn chắc, ngũ quan cân đối, mặt mày

tuấn tú, đáng tiếc ánh mắt này nhìn thế nào cũng có cảm giác đào hoa, đồ tây

trên người theo thẩm mỹ của cô thì rất vừa người, hơn nữa giá trị nhất định

không nhỏ, ít nhất cũng không phải loại một trăm tệ ba bộ bán ngoài vỉa hè. Đây

là một người đàn ông có tài có mạo, sau khi suy nghĩ ba giây, vẻ mặt Tô Nhạc

bình tĩnh chọc chọc móng vuốt bị tình nghi là đang ăn đậu hũ của mình, vội vàng

ho một tiếng, nói: “Anh là…”



“Anh Ngụy!” Lý Huyên

Nhiễm ngạc nhiên nhìn Ngụy Sở đứng bên cạnh Tô Nhạc, lại nhìn vẻ mặt ngây ra

của mọi người xung quanh, Tô Nhạc qua lại với anh Ngụy từ khi nào? Không đúng,

thẩm mỹ của anh Ngụy từ khi nào lại rớt thảm hại như thế? Để ý Tô Nhạc thì

không nói làm gì, nhưng sao lại có thể dùng cách thức cũ rích như thế để lên

sàn?



Lý Huyên Nhiễm tiện tay cầm

lấy một quả quýt bên cạnh, bình tĩnh bóc vỏ, thế giới này biến hóa quá nhanh,

cô đã già rồi.



Khi Trang Vệ nhìn thấy

Ngụy Sở cầm tay Tô Nhạc, sắc mặt biến chuyển, hắn biết Ngụy Sở, khi hắn mới vào

trường, Ngụy Sở chính là chủ tịch hội sinh viên của trường, khi đó, Ngụy Sở đã

là một nhân vật phong vân, sau này, khi Ngụy Sở đã tốt nghiệp, hắn trở thành

chủ tịch hội sinh viên, nhưng vẫn có không ít người nhắc tới Ngụy Sở.



Đối với nam sinh mà nói,

Ngụy Sở chính là đối tượng để bọn họ vừa hâm mộ vừa đố kị, nhưng trong lòng,

Trang Vệ không thích Ngụy Sở, bất cứ ai đã quen ở trên mọi người cuối cùng lại

bị so sánh với người khác, điều này làm cho người ta không vui nổi.



Tuy Tô Nhạc không nói gì,

nhưng mọi người ở đây không còn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô nữa, mà là đủ

loại ao ước, ghen tị.



“Anh Ngụy, không ngờ lại

gặp anh ở chỗ này.” Trang Vệ đứng lên, khóe miệng luôn mỉm cười, vươn tay: “Đã

lâu không gặp, anh Ngụy vẫn phong độ như trước.”



Ngụy Sở lễ độ bắt tay với

Trang Vệ, rồi lại lễ độ hỏi: “Cậu là?”



Nụ cười trên mặt Trang Vệ

cứng đờ, hắn vào đại học A được hai tháng đã trở thành một trong những nhân vật

nổi tiếng, không ngờ tới lúc này Ngụy Sở lại hỏi trực tiếp như thế, khiến cho

hắn khó xử: “Anh Ngụy nay đã là tinh anh trong giới doanh nhân, không nhận ra


Ngụy Sở nghe vậy cúi đầu

cười cười với Tô Nhạc, cười như trăm hoa đua nở, vẻ mặt đầy sắc xuân.



Tô Nhạc không nhìn gương

mặt đủ khiến hàng ngàn phụ nữ động lòng kia, liếc mắt về phía Trang Vệ, vô cùng

bình tĩnh, vô cùng lý trí mở miệng nói: “Xin lỗi, Trang Vệ, tôi nghĩ có một

việc anh chưa rõ ràng, tại thời điểm anh ôm người phụ nữ khác, chúng ta đã chia

tay rồi, tính cách tôi thế nào, không cần anh đánh giá. Tô Nhạc tôi dựa trời,

dựa đất, dựa vào chính mình, nhưng chưa từng có một ngày nghĩ rằng cần có anh

mới có thể sống sót, tôi thấy anh suy nghĩ quá nhiều rồi.” Nói xong, cô không

nhìn vẻ mặt tái mét của Trang Vệ, lộp cộp giẫm giày cao gót, ung dung bỏ đi.



Ngụy Sở chờ Tô Nhạc đi xa

mới không chút cảm xúc liếc nhìn Trang Vệ, nhấc chân đuổi theo.



“Vệ, chúng ta cùng vào

đi, buổi liên hoan sắp bắt đầu rồi.” Lâm Kỳ cười tươi đẹp ôm lấy cánh tay Trang

Vệ: “Vừa rồi em còn đặc biệt bảo mấy bạn học gọi mấy món anh thích ăn, để anh

nếm thử món ăn ở đây thế nào, nếu ngon, sau này chúng ta sẽ trở lại.”



Trang Vệ liếc nhìn Lâm

Kỳ, không nói gì, chỉ xoay người đi vào phòng. Hắn cũng lười nói cho Lâm Kỳ,

chỗ này chẳng phải chỗ ngon lành gì. Nếu là Tô Nhạc tuyệt đối sẽ không nói như

vậy, nghĩ đến Tô Nhạc, sắc mặt hắn lại khó nhìn.



Lâm Kỳ giống như không

nhìn thấy vẻ mặt Trang Vệ, vẫn dựa đầu trên vai hắn, chỉ là, bàn tay cầm túi

xách nắm chặt lại.



Khi sắp bước vào phòng,

Tô Nhạc thấp giọng nói lời cảm ơn với Ngụy Sở: “Anh Ngụy, hôm nay cảm ơn anh đã

giải vây.”



Ngụy Sở cười ấm áp:

“Không cần, em là đàn em của anh, đây là chuyện nên làm.”



Tô Nhạc yên lặng đẩy cửa

phòng, nhìn mười mấy người cả trai lẫn gái ăn mặc chỉnh tề trong phòng, lại

quay đầu nhìn Trang Vệ và Lâm Kỳ phía sau, lẽ nào trong mắt đàn anh Ngụy, những

người này là củ cải?



Trong giờ khắc này, Tô

Nhạc có một loại ảo giác đặc biệt vô nghĩa, cô cảm thấy áp lực tăng gấp nhiều

lần.