Vợ Ơi Chào Em

Chương 22 : Đổi xưng hô

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Khi Tô Nhạc ngắt máy cũng

đã là mười một giờ tối, cô nhìn thời gian trò chuyện trên màn hình, 00: 48: 52,

không hiểu sao tâm trạng tốt lên nhiều, có một người gọi điện cho mình nói

chuyện phiếm giết thời gian tất nhiên tâm trạng cô phải chuyển biến tốt đẹp.



Cô không ngờ một người

đàn ông như Ngụy Sở lại có thói quen nói chuyện điện thoại lâu như vậy, nói

chuyện trên trời dưới biển, bàn luận về một quyển tiểu thuyết nào đó. Dường như

nhân vật phong vân lạnh lùng, khó tiếp cận kia dần dần biến thành một người đàn

ông bình thường, anh cũng sẽ suy nghĩ xem quán ăn nào ngon, than thở thời tiết

không tốt, thậm chí còn oán giận kẹt xe đáng ghét thế nào.



Kiểu đàn ông như vậy rất

thích hợp làm nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí được đội

cho danh hiệu “đại thần” lưu hành gần đây cũng không có gì quá đáng. Chỉ là,

ngoại trừ những điều này, Ngụy Sở còn có những thói quen của người bình thường.



Gập điện thoại lại, trùm

chăn, một đêm không mộng mị.



Buổi chiều, khi Tô Nhạc

vừa xử lý xong tài liệu trong tay đã bị Giang Đình gọi vào phòng làm việc, cầm

văn kiện chuẩn bị tới Kim Sở.



Nhìn thời gian, hai giờ

ba mươi chiều, tới Kim Sở lúc này vừa đúng.



Tới trước tòa cao ốc của

Kim Sở, Giang Đình ngẩng đầu nhìn tấm biển tên công ty màu vàng lóng lánh, trên

mặt cô lộ ra chút cảm khái, cô làm việc ở Bách Sinh đã nhiều năm, một vài năm

trước đã từng gặp Ngụy Sở trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Ngụy, khi

đó Ngụy Sở mới chỉ là một sinh viên năm thứ hai đã bắt đầu việc kinh doanh của

riêng mình, mới chỉ vài năm qua đi mà công ty đã có quy mô lớn như vậy, khó

trách khi ông Ngụy nhắc tới người cháu trai này luôn có vẻ mặt tự hào như vậy.



Quay đầu lại nhìn Tô Nhạc

đi bên cạnh, từ khi phỏng vấn cô đã đặc biệt để ý đến cô gái này, hôm nay xem

ra ánh mắt nhìn người của cô không sai, cô gái này tuy còn trẻ nhưng năng lực

làm việc rất tốt, đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực.



Bước vào Kim Sở, hai

người còn chưa tới quầy tiếp tân báo danh đã có người tiến lên dẫn vào thang

máy, vô cùng lễ độ.



Tô Nhạc im lặng đứng bên

cạnh Giang Đình, hiện giờ cùng lắm cô chỉ coi là một trợ lý, việc gì nên làm

thì làm, việc gì không nên làm thì không được mở miệng, càng không thể động tay

động chân, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một nhân viên mới.



Cửa thang máy vừa mở ra,

trong mắt Giang Đình lập tức ánh lên vẻ ngạc nhiên, bởi vì chờ ngoài thang máy

chính là Trần Húc, trợ lý đặc biệt của Ngụy Sở, chính bản thân cô còn cho rằng

lần hợp tác nhỏ của Bách Sinh với Kim Sở không tốt đẹp đến mức cần Trần Húc tự

mình đón tiếp.


“Vậy em Tô Nhạc có cần anh tặng mấy lọ can-xi không?”



“Cái đấy thì không cần.”

Tô Nhạc cười hậm hực, trong lòng yên lặng rớt nước mắt, cô càng ngày càng không

biết giữ mồm giữ miệng trước mặt Ngụy Sở, đây đúng là nghiệp chướng.



Trần Húc yên lặng múc một

muỗng canh xương hầm vào trong bát, vừa uống vừa cảm khái, canh xương cũng có

thể bổ sung can-xi.



Ăn cơm xong, Giang Đình

tự lái xe về nhà, còn Trần Húc cũng rất tự giác biến mất, để lại Ngụy Sở duy

trì phong độ thân sĩ đưa Tô Nhạc về nhà.



Tô Nhạc ngồi trên vị trí

phó lái, nghe nhạc trong xe, ăn uống no đủ xong cô cảm thấy rất viên mãn, sau

đó xúc động mở miệng: “Những ngày tốt đẹp nhất trên thế giới chính là ngày được

nghe nhạc, uống trà, đọc sách, gộp tất cả lại, chính là những ngày được sống

như heo.”



Ngụy Sở gật đầu: “Giá

thịt heo cũng lên rồi, hơn nữa nghe nói có nơi quả thật còn bật nhạc cho heo

nghe, lý tưởng này của em không tệ.”



Tô Nhạc dùng vẻ mặt đau

khổ nhìn Ngụy Sở: “Đàn anh, anh không cần nhắc nhở em đang sống những ngày

không bằng heo.”



Lúc này đúng lúc gặp phải

đèn xanh đèn đỏ, Ngụy Sở dừng xe lại, quay đầu cười với Tô Nhạc: “Gọi Ngụy Sở đi.”



“Sao cơ?”



“Đều đã ra ngoài xã hội

kiếm ăn rồi, cứ đàn anh đàn anh hoài cũng không tốt lắm.”



“À… Ngụy sư huynh.”



“Em… không cảm thấy giống

như đang sống trong thế giới võ hiệp à, vẫn là Ngụy Sở tốt hơn.”



“Vậy… được rồi, Ngụy Sở.”



“Ừ.”



Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đang

mỉm cười, dời tầm mắt về phía trước, trong mắt cô có do dự, có đấu tranh, có

khó xử, khiến Ngụy Sở đang nhìn cô dần dần cảm thấy bất an trong lòng.



Cuối cùng, cô quyết định

mở miệng: “Ngụy Sở, đèn xanh rồi.”



Ngụy Sở: …