Vợ Ơi Chào Em
Chương 23 : Phụ nữ là hổ dữ
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Sau khi xe dừng lại, Tô
Nhạc nhìn thấy một người cô không muốn thấy, Trang Vệ.
Con người đôi khi kỳ lạ
như thế, khi không có được một thứ gì đó sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy
không có gì tốt hơn thứ đó, khi người ta đã đánh mất mới cảm thấy không gì có
thể thay được phần tình cảm đó, lại bắt đầu hốt hoảng quay đầu tìm kiếm.
Bất kể là phim ảnh hay
tiểu thuyết, câu chuyện tình yêu luôn luôn dễ bán, dưới ánh mắt của Tô Nhạc,
không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người
ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một
thế giới hư ảo.
Chỉ những thứ hiếm có mới
khiến người ta ao ước.
Đối với Trang Vệ mà nói,
cô chính là người mà anh ta tưởng đã hiểu rõ, đã chiếm được, khi vứt bỏ rồi mới
cảm thấy không có gì tốt hơn, mới cảm thấy cô tốt đẹp. Đáng tiếc, cô là người,
không phải đồ vật. Trên thế giới này, không phải bất cứ vật gì đánh mất đều có
thể tìm trở về.
Cô dùng tay vén mái tóc
rủ xuống trán: “Trang Vệ, anh có chuyện gì?”
Trang Vệ liếc nhìn Ngụy
Sở phía sau cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói lại không làm cách nào nói ra
khỏi miệng, hắn yên lặng một lát: “Anh đến xem em thế nào.”
Nhìn đồng hồ, Tô Nhạc
ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại: “Giờ vẫn còn sớm, không phải anh
muốn thừa kế công ty gia đình sao, bây giờ không phải xử lý chuyện công ty à?”
“Tổng giám đốc công ty
còn có thời gian rảnh, huống chi anh chỉ là một giám đốc.” Trang Vệ nghe ra
trong lời nói của Tô Nhạc có ý đuổi người, không động đậy chỉ tiếp tục nói:
“Anh chỉ muốn nói chuyện với em.”
“Nói cái gì, có cái gì mà
nói?!” Rốt cuộc Tô Nhạc không thể nhịn được nữa: “Bà đây ở công ty bị người ta
cướp mất đồ án, về đến nhà lại thấy anh quấn lấy ả đàn bà khác, anh muốn tôi
nói cái gì?! Tôi không chửi, không đánh anh, anh không sống được đúng không,
không chọc tôi thành ả đàn bà chanh chua anh không thoải mái đúng không? Mẹ nó,
nhân phẩm anh có bệnh à? Tôi nói cho anh biết, Trang Vệ, chúng ta không còn gì
để nói, anh cút xa một chút cho tôi, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi, nếu
không tự đi nhặt mặt mũi của anh đi!” Nói xong, cô lập tức đi về phía cầu
thang.
“Tô Nhạc, em…”
Tô Nhạc bị kéo tay lại
rốt cuộc đã bùng phát, cô nhấc giày cao gót của mình lên, dùng dức giẫm lên
giày da hàng hiệu.
hôn lễ.” Cô không giới thiệu hai người bằng bút danh, dù sao trong cuộc sống,
hiện thực và hư cấu khác xa nhau, không nên trộn lẫn hai cái làm một.
“Thì ra là đàn anh của
Tất… Tô Tô.” Lý Ngọc Hiểu cười với Ngụy Sở, nhớ tới vừa rồi mình còn nói anh ta
là mặt người dạ thú, vội ho khan một tiếng.
“Anh là anh họ của Tiểu
Diêu, rất cảm ơn mọi người đã tới.” Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc, cười nói: “Thật không
ngờ em cũng là bạn của Tiểu Diêu.”
“Duyên phận thôi.” Tô
Nhạc cười một tiếng.
“Tô Nhạc, bọn tớ có chút
việc, phải ra đây một lát, hai người trò chuyện nhé.” Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu
rất tự giác rời đi, chỉ cần không bị mù đều có thể thấy anh chàng tên Ngụy Sở
kia khi nhìn Tô Nhạc, hai mắt đều phát sáng.
“Nếu biết em cũng quen
Tiểu Diêu, sáng nay chúng ta nên tới cùng mới đúng.” Ngụy Sở đưa Tô Nhạc tới
ngồi trên ghế nghỉ dành cho khách mời: “Chiều nay cùng về nhé.”
Có xe để đi nhờ, tiết
kiệm ít tiền cũng tốt, Tô Nhạc gật đầu: “Vậy em cảm ơn, nhưng anh không cần ở
lại để giúp đỡ sao?”
“Ở đây không cần đến
anh.” Ngụy Sở cười nhìn chú thím nhà mình tươi cười đón khách, lắc đầu: “Anh
cũng chẳng giúp được gì.”
Phép tắc trong tiệc cưới…
quả thật là rất nhiều, Tô Nhạc gật đầu, chờ tiệc cưới bắt đầu.
Ngụy Sở nhìn một bên mặt
của Tô Nhạc, yên tĩnh ngồi bên cạnh.
“Tiểu Sở, cháu ngồi đây
à, vừa rồi chú cháu còn nói không thấy cháu đâu.” Mẹ Tiểu Diêu đi tới, thấy có
một cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Sở, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vị này là?”
“Chào bác gái, cháu là
bạn của Tiểu Diêu, cũng là bạn học của Ngụy Sở.” Tô Nhạc mỉm cười đứng lên chào
hỏi mẹ Tiểu Diêu.
Mẹ Tiểu Diêu cười gật
đầu: “Bạn học, rất tốt.”
Tô Nhạc không hiểu, trọng
điểm không phải là bạn của Tiểu Diêu sao?
Ngụy Sở ở bên cạnh chỉ
cười mà không nói gì.