Vợ Ơi Chào Em

Chương 24 : Bà ngụy

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Tiệc cưới bắt đầu, Tô

Nhạc vốn định ngồi cùng Tiểu Song và Nhị Nhị, ai ngờ khi cô tìm được hai người

thì bàn đã đủ người, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết nên ngồi bàn nào mới

tốt.



“Tất Tất, cậu tới chậm.”

Chu Sảng bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: “Người ta nói “tú

sắc khả xan*”, hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được.”



* Tú sắc khả xan: sắc

đẹp có thể ăn được



“Hai người đúng là làm

cho người ta tức lộn ruột.” Tô Nhạc vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người,

định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột

nhiên lóe lên trong mắt Chu Sảng và Lý Ngọc Hiểu.



“Tô Nhạc, em đứng đây làm

gì?” Ngụy Sở đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy bên cạnh Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng đã

không còn chỗ trống, lại mở miệng: “Em ngồi cùng anh đi, những người khác em

không quen, ăn cũng không được tự nhiên.”



Tô Nhạc nghĩ có lẽ Ngụy

Sở sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: “Không cần đâu, em tùy tiện tìm một

chỗ là được.”



Nhìn ra ý nghĩ trong lòng

Tô Nhạc, Ngụy Sở giải thích: “Anh không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những

người khác thôi, đi theo anh.”



Thái độ của đối phương

quá nhiệt tình, Tô Nhạc cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau

Ngụy Sở, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm.



“Anh chàng này nhìn trúng

Tất Tất rồi.” Nhị Nhị bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: “Đáng tiếc Tất Tất

hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!”



“Nếu cậu ấy là đồ ngốc,

rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn.” Tiểu Song vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng

nói: “Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp

cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách anh chàng đẹp

trai này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều.”



“Xem trò vui chẳng phải

đức tính tốt đẹp gì.” Nhị Nhị liếc mắt xem thường.



“Thánh nhân nghìn năm

trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu

rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao.” Tiểu Song ăn hạt dưa, cười rất tươi

tắn.



Sau khi Tô Nhạc theo Ngụy

Sở ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình,

cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại.


Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ

cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.



Người đàn ông dù có kiêu

ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần,

nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay

sao?



Mấy trưởng bối trao đổi

một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một

thú vui tuổi già.



Bà Ngụy nhìn Tô Nhạc,

nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Tô Nhạc còn đang ở đây, chỉ

sợ bà sẽ lập tực kéo Ngụy Sở hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.



“Nói đến canh cá, hai năm

trước Tiểu Sở còn đặc biệt học làm món cay Tứ Xuyên, không biết có thể làm canh

cá hay không.” Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích

xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.



Tô Nhạc uống một ngụm

canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Ngụy nói vậy liền thuận miệng

đáp: “Tay nghề nấu ăn của anh Ngụy rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon.”



“Sao?” Ánh mắt bà Ngụy

sáng ngời, rồi lại lập tức thở dài: “Ngày thường bác bận rộn công việc, không

có cơ hội ăn món ăn Tiểu Sở làm.”



Ngụy Sở nghe vậy bất đắc

dĩ nói: “Mẹ, nếu mẹ có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho mẹ nếm

thử.”



Bà Ngụy đáp lại anh một

câu, tiếp tục trò chuyện với Tô Nhạc, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng

này của Ngụy Sở, có những khi con trai không thể so với con dâu tương lai, đó

chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.



Tô Nhạc nghe bà Ngụy kể

một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.



Bà Ngụy nói rất hào hứng,

thuận miệng hỏi: “Bố mẹ cháu đều là người Tứ Xuyên à?”



Nụ cười trên gương mặt Tô

Nhạc phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: “Vâng ạ.”



“Mẹ, đây không phải món

ăn mẹ thích sao, mẹ ăn nhiều một chút đi.” Ngụy Sở gắp một đũa măng vào trong

bát bà Ngụy.



Bà Ngụy nhìn măng tây

xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống

vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của

con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.