Vợ Ơi Chào Em

Chương 27 : Tổn thương lòng tự trọng

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Sáng hôm sau, khi Tô Nhạc

vừa mời từ trên giường ngồi dậy, điện thoại lập tức vang lên, cô vừa gãi cái

đầu như tổ quạ, vừa mơ màng nghe điện thoại: “A lô, xin chào.”



Ngụy Sở nghe giọng người

ta mơ màng, còn khách sáo nói xin chào, đã biết người ta còn chưa hoàn toàn

tỉnh ngủ, cười nhẹ nói: “Ừ, là anh đây, còn chưa dậy sao?”



“Vâng?” Nghe thấy giọng

nói quen thuộc, Tô Nhạc bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường, vội

ho một tiếng: “Ngụy Sở ạ, chờ em một lát, em lập tức xuống ngay.”



Nếu phải đi nướng thịt,

mặc váy và giày cao gót rất không thích hợp, Tô Nhạc thay quần áo rất nhanh, đi

giày thể thao xuống lầu.



Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc

không trang điểm, không đi giày cao gót, cũng không cầm túi xách xinh xắn đang

chạy về phía mình, vẻ mặt anh có chút lo lắng, cho tới khi Tô Nhạc đã đứng

trước mặt, anh mới lấy lại tinh thần giúp Tô Nhạc mở cửa xe: “Đi ăn sáng trước

rồi hẵn tới chỗ hẹn.”



“Không thành vấn đề.” Tô

Nhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế rồi lại ngáp.



“Ngủ không ngon à?” Ngụy

Sở cười hỏi.



“Em bị chứng mất ngủ

trước khi đi xa.” Tô Nhạc hơi lơ mơ nghĩ: “Mỗi lần ra ngoài chơi em đều tỉnh

lại vào nửa đêm, sau đó liên tục tưởng tượng xem ngày hôm sau sẽ xảy ra những

chuyện gì, thói quen xấu này sửa mãi không được.”



Ngụy Sở nhíu mày: “Vậy

nếu đi xa thì sao?”



“Cũng thế.” Tô Nhạc cố

gắng nâng mí mắt lên, cuối cũng vẫn phải hạ xuống.



Ngụy Sở nhớ tới hôn lễ

của Tiểu Diêu, chiều hôm đó dường như Tô Nhạc cũng rất mệt mỏi, đến giờ anh mới

biết thì ra Tô Nhạc có chứng bệnh như thế: “Hay là nhanh đến bác sĩ tâm lý thử

xem sao?”



“Đây chỉ là một chứng bệnh

vớ vẩn thôi, không cần phiền phức như vậy.” Tô Nhạc mở mắt ra, day day trán:

“Loại bệnh này mà cũng cần đi bác sĩ tâm lý thì toàn quốc không biết bao nhiêu

bệnh nhân, con người bây giờ bệnh gì cũng có.”



Ngụy Sở thấy cô còn đang
thú bông trong tay Tô Nhạc, tâm tình rào rào đổ nát, xoay người thương lượng

với nhân viên phục vụ đổi lấy một con thú bông hình xương rồng, rồi mới cảm

thấy tìm lại được một ít lòng tự trọng chẳng còn bao nhiêu của mình.



“Đây thật sự là bi kịch

đời người.” Trần Húc vừa mới chơi đua xe về vừa đúng lúc gặp được hai người

liền len lén trốn bên cạnh nhìn trộm, anh lắc đầu thở dài. Tuy sếp nhà bọn anh

xử lý công việc rất nhanh gọn, nhưng trên con đường theo đuổi bạn gái thì may

mắn lại quá ít, đặc biệt là với kiểu bạn gái mạnh mẽ như Tô Nhạc.



Ngay cả tự tay làm cơm

cũng đã làm rồi mà còn không thể làm con gái nhà người ta rung động, sếp à, rốt

cuộc anh vô tích sự đến mức độ nào vậy, quá không có tiền đồ.



Tô Nhạc ôm hai con thú

bông ra khỏi khu vui chơi, cười nói: “Cây xương rồng này thật đáng yêu.”



Ngụy Sở nhìn đôi mắt tối

đen như mực trên cây xương rồng: “Ừ.”



“Cậu chơi một lần đã lấy

được cho tớ, thật lợi hại!” Một cô bé cầm trong tay một con thú bông xương

rồng, vẻ mặt cười thỏa mãn, bên cạnh cô bé là một bé trai hơn mười tuổi, vẻ mặt

bé trai rất đắc ý.



Tô Nhạc: …



Cô đã không dám nhìn vẻ

mặt của Ngụy Sở nữa.



Một lúc lâu sau, Ngụy Sở

mở miệng nói: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi nướng thịt đi.”



Nghĩ đến tài nghệ nấu ăn

của Ngụy Sở, Tô Nhạc gật đầu: “Được, những người khác giờ đến đó cả rồi chứ?”

Cuối cùng cũng có thể tìm được lòng tự trọng đang bay lượn trên mây gió của Ngụy

Sở trở về.



“Hẳn là đã đến rồi.” Ngụy

Sở cười nói, khi khóe mắt liếc đến con thú bông xương rồng kia, nụ cười lại

cứng đờ ra.



Mấy vị giám đốc đang chơi

vui vẻ đột nhiên nhận được tin nhắn của sếp nhà mình, trong đó chỉ có hai chữ

và một dấu chấm than: nướng thịt!



Bọn họ lập tức hiểu ra,

xem ra quá trình theo đuổi bạn gái của sếp không suôn sẻ.