Vợ Ơi Chào Em

Chương 28 : Đả kích

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở

trở lại khoảng sân để nướng thịt thì những nhân viên phân tán khắp nơi đã tập

trung đông đủ, một đám người đang “hứng chí bừng bừng” tự mình nướng thịt, chỉ

là, thỉnh thoảng lại không cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cô gái trẻ đẹp đứng

bên cạnh sếp lớn nhà mình.



“Em thích ăn gì?” Ngụy Sở

đeo một đôi găng tay, sau đó xoay người hỏi Tô Nhạc, vẻ mặt dường như đã lấy lại

tinh thần từ lần đả kích trước đó.



“Tô Nhạc, chị thích cái

gì có thể tới bên kia lấy.” Trần Húc đi tới, đưa cho Tô Nhạc một cái đĩa và một

cái kẹp thức ăn, anh chỉ chỉ vào một căn phòng thủy tinh cách đó không xa,

trong đó dường như cũng bày biện các loại rau và trái cây, Tô Nhạc chỉ những

thứ trên bàn: “Còn những thứ này?”



“À, khẩu vị mỗi người mỗi

khác, gọi nhiều một chút cũng tốt.” Trần Húc cười hì hì nói: “Dù sao đại ca là

chủ chi, chị không cần tiết kiệm thay anh ấy.”



Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đứng

cách đó ba bước, vội ho một tiếng: “Anh có cần thẳng thắn trước mặt sếp như thế

không?” Nếu ông chủ công ty cũ của cô biết nhân viên lãng phí như thế, nhất

định sẽ phun ra lửa.



“Không sao, đại ca anh ấy

quen rồi.” Trần Húc nhún vai, xoay người cầm lấy mấy xâu cánh gà và thịt bò,

vừa ngâm nga hát vừa đi về hướng bếp nướng.



Tô Nhạc không đi về phía

căn phòng kia, mà trực tiếp chọn vài món trên bàn đặt vào đĩa, sau đó đưa tới

trước mặt Ngụy Sở: “Em muốn cho nhiều cay một chút.”



Ngụy Sở cầm lấy cánh gà

trên đĩa, vừa quệt tương vừa gật đầu: “Được, đúng rồi, nếu em thích ăn nấm

hương nướng thì lấy một ít lại đây, chúng ta làm rau nướng.”



Những lời này vừa nói

được hai phút, trên bếp nướng đã có thêm đủ loại nấm hương, đậu khô, nấm rơm,

chiếm hơn một nửa cái bếp nướng.



Chỉ chiếm được một góc

bếp, Trần Húc uất ức nhìn sếp nhà mình hóa thân thành ông chồng hoàn hảo, rồi

lại nhìn Tô Nhạc một tay cầm đĩa, một tay cầm lê gặm, lắc đầu thở dài trong

lòng, nhìn tình hình này của sếp, khi lấy được Tô Nhạc rồi nhất định là chẳng

có quyền hành gì. Ở thời đại này, phụ nữ càng ngày càng quý giá, còn đàn ông
nhà mình lại bắt đầu theo đuổi bạn gái, rất thức thời mà mượn một cái cớ bỏ đi,

đi thật xa rồi mới quay đầu lại vuốt cằm lẩm bẩm: “Chiêu nay của sếp sao lại

giống chiêu dỗ bạn gái của thằng cháu học cấp ba của mình thế nhỉ?” Suy nghĩ

một lát, cảm thấy sếp nhà mình phải thủ đoạn hơn học sinh phổ thông, nên anh

lắc đầu bỏ đi.



Trần Húc đi cùng với Ngụy

Sở lại thầm hoảng sợ, thật không ngờ vì con gấu bông này mà sếp có thể cầm súng

hơi lên liên tục bắn rất nhiều lần mới có thể đổi được. Loại việc chỉ học sinh

trung học mới làm này mà sếp cũng tự hạ giá trị bản thân để làm, rốt cuộc vị

trí của Tô Nhạc trong lòng sếp lớn đến thế nào?



“Cảm ơn.” Tô Nhạc đoán

rằng Ngụy Sở muốn tìm lại lòng tự trọng đã mất từ buổi sáng nên cô cười ôm lấy

con thú bông, vừa kéo một cái cánh nhỏ vừa nói: “Em đang nghĩ mình thiếu một

con gấu bông đáng yêu.”



“Em thích là tốt rồi.”

Ngụy Sở ôn hòa nói xong câu này, đã nghe roẹt một tiếng, cái cánh nhỏ trên

người con chim mập mạp bị Tô Nhạc kéo rách hơn một nửa, một phần còn dính trên

người, phần còn lại đang đong đưa trong gió, nhúm bông từ trong lỗ thủng thò ra

ngoài.



Ngụy Sở: …



Tô Nhạc bình tĩnh để cái

cánh vào chỗ cũ, cười gượng nói: “Về nhà khâu lại là được, vừa rồi em hơi mạnh

tay một chút.” Tuy chất lượng kém là nguyên nhân chủ yếu, nhưng thấy mặt mũi

người ta đã bị giẫm nát, cô không đành lòng giẫm thêm một cước, hơn nữa người

ta có lòng tốt tặng cho mình, trong tình huống hiện tại, cô thật sự không nỡ

nhìn gương mặt tuấn tú của Ngụy Sở lại càng lộ vẻ khó xử.



Thật sự là thê thảm không

biết để đâu cho hết, khóe miệng Trần Húc giật giật, anh nhớ chất lượng quà tặng

ở khu nghỉ dưỡng trung tâm này vốn rất tốt, sao vừa mới kéo đã bị bung ra, số

phận này đúng là quá mức xui xẻo rồi.



“Không sao, lần sau anh

lại đổi cho em là được.” Ngụy Sở cười mà vẻ mặt biến sắc, những ngón tay cầm

tách trà cũng bắt đầu trắng bệch.



“Ha ha, vâng.” Tô Nhạc

cười cứng nhắc, yên lặng nói thầm trong lòng, Ngụy đại thần, anh cần gì phải

khó dễ với mấy con gấu bông như thế, đừng giãy dụa vô ích, đây là số mệnh rồi.