Vợ Ơi Chào Em

Chương 29 : Gợn sóng

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Bởi vì Ngụy Sở không thể

lúc nào cũng ở bên cạnh Tô Nhạc, nên Tô Nhạc làm quen với mấy nhân viên nữ, bọn

họ đều rất khách sáo, trò chuyện cũng coi như vui vẻ.



Những người ở đây đều đã

lăn lộn trên thương trường, sẽ không quá tùy tiện hỏi vấn đề cá nhân, nội dung

nói chuyện không phải là một tạp chí mới nào đó thì cũng chỉ về một số công

việc phải làm, Tô Nhạc đứng giữa những bậc đàn chị này, phát huy khả năng hơn

hẳn bình thường, cuối cũng cũng không làm mất mặt Bách Sinh.



“Chúng ta đi SPA đi, dù

sao bây giờ cũng không có việc gì làm.” Một người trong số đó nói, Tô Nhạc

đương nhiên không từ chối, điều đau đớn duy nhất là cô phát hiện mấy đàn chị

này đều có thẻ VIP, còn cô chỉ có thể hoang phí quét thẻ tín dụng.



Làm SPA xong, Tô Nhạc

cũng không cảm thấy da mặt sáng bóng hơn chút nào, cô ra khỏi phòng, ngồi xuống

một chiếc sô pha bên ngoài, vừa mới cầm quyển tạp chí lên xem thì một người đi

tới.



“Mời dùng cà phê.”



“Cảm ơn.” Tô Nhạc ngẩng

đầu nói cảm ơn với nữ phục vụ, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, còn sắc mặt đối

phương lại càng thêm khó coi.



Tô Nhạc đã nghe nói Lâm

Kỳ bị Trang Vệ đuổi việc, nhưng không ngờ Lâm Kỳ lại tới khu nghỉ dưỡng làm

phục vụ, cô dời tầm mắt, không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Lâm Kỳ nữa.



Thắt lưng đang cúi xuống

của Lâm Kỳ ngừng lại một lát, sau đó lập tức đứng thẳng lên, hừ nhẹ nói: “Thật

không ngờ cô cũng tới những nơi thế này tiêu tiền, Ngụy Sở đối xử với cô đúng

là rất tốt.”



“Tuy tôi không phải kẻ có

tiền, nhưng tiền để đi SPA thì vẫn có.” Tô Nhạc vừa lơ đãng lật quyển tạp chí

vừa nói: “Một người phụ nữ cái gì cũng dựa vào đàn ông không phải là một người

phụ nữ thành công, mà là làm người thất bại.”



Nghe ra ý tứ của Tô Nhạc,

nhưng hôm nay đối phương là khách, còn cô chỉ là một nhân viên, Lâm Kỳ đành

nhịn cơn giận này xuống, ngày đó bởi vì gây chuyện trong tiệc rượu mà cô bị

Trang Vệ sa thải ngay sau đó, những công ty khác đương nhiên cũng không nhận cô

vào làm, khiến cho hiện giờ cô chỉ có thể đi làm nhân viên phục vụ. Nghĩ tới

căn nhà chung cư mang tên mình kia, nỗi hận trong lòng cô mới miễn cưỡng giảm

đi một chút, mặc kệ thế nào, ít nhất Trang Vệ cũng không để cô ra đi tay không.


Nếu Trang Vệ yêu cô, vì

sao lại ở bên Lâm Kỳ? Cô cười trào phúng: “Tôi và cô chỉ là một bông hồng trắng

và một bông hồng đỏ mà thôi, ai ở bên cạnh Trang Vệ thì mới có thể nói đó là

vết muỗi đốt hay là hạt cơm. Người Trang Vệ yêu nhất chỉ có chính anh ta, chẳng

nhẽ cô còn không hiểu, sau này tôi không muốn nói về con người này nữa.”



Viền mắt Lâm Kỳ đỏ lên,

cũng bật cười, không biết đang cười Tô Nhạc hay cười chính cô ta: “Có lẽ cô là

một bông hồng trắng, nhưng tôi chưa bao giờ là một bông hồng đỏ, tôi chỉ là đối

tượng chơi đùa của Trang Vệ mà thôi, hiện giờ thế này cũng là đáng đời.”



Tô Nhạc thấy cô ta như

vậy, dời ánh mắt: “Cô không nên nghĩ nhiều, tôi phải đi đây.”



Nhìn Tô Nhạc đi xa, Lâm

Kỳ đột nhiên cao giọng nói: “Tô Nhạc, bố cô ở ngay thành phố này, cô có biết

không?”



Tô Nhạc dừng bước một

chút, một lát sau lại tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy Lâm

Kỳ nói gì.



Ngụy Sở lại quay đầu liếc

nhìn Lâm Kỳ, nhìn thấy trong mắt đối phương không có vẻ gì đang nói dối, anh

quay đầu nhìn về phía Tô Nhạc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm nào của

cô.



Mọi người đã chơi chán

đều tự chuẩn bị về nhà, Tô Nhạc ôm ba con thú bông, một to hai nhỏ, lên xe của

Ngụy Sở, trong đầu vang lên câu nói kia của Lâm Kỳ, cô biết Lâm Kỳ không nói

dối, chỉ là, đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Tô Nhạc tuy không hận

nhưng cũng không có một chút tình cảm.



Hiện giờ lại nghe thấy

tin tức của ông ta, ngoại trừ phiền não và trống rỗng, hoàn toàn không có một

chút tác dụng gì với cô.



Thấy Tô Nhạc không nói

gì, Ngụy Sở cũng không tiện hỏi, chỉ bật một khúc dương cầm, để Tô Nhạc không

hoàn toàn rơi vào thế giới của mình.



Tới bên dưới nhà trọ, Tô

Nhạc ôm thú bông, khó khăn bước xuống xe, sau khi đi được hai bước, cô đột

nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Sở: “Ngụy Sở, có phải anh thích em hay không?”