Vợ Ơi Chào Em

Chương 30 : Tình cờ gặp mặt

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Yên lặng.



Vô cùng yên lặng.



Thậm chí Ngụy Sở còn có

thể cảm giác được trong nụ cười của Tô Nhạc có ý tứ gì đó khác, anh lập tức

tính toán xác suất thành công rất nhanh trong đầu, kiên định mở miệng: “Nếu anh

nói anh thích em, em sẽ cảm thấy thế nào?”



Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở từ

trên xuống dưới, cô không nhìn ra vẻ mặt mỉm cười của Ngụy Sở rốt cuộc có ý gì,

cô thành thật nói: “Số của em thật khổ, người đàn ông tốt như vậy, không biết

có bao nhiêu cô gái thích.”



Ngụy Sở lập tức hiểu ra ý

tứ trong câu nói của Tô Nhạc, anh vội nói: “Nếu anh không dây dưa với những cô

gái khác, cũng không để bất cứ ai đến gần mình thì sao?”



Giọng điệu của Ngụy Sở

dường như rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt anh lại có vẻ như đang nói đùa, bàn tay

ôm thú bông của Tô Nhạc nắm thật chặt, ngón tay chọc vào tận trong bụng chúng:

“Đàn anh, trêu đùa đàn em là không phúc hậu đâu.”



“Đàn em đừng nhỏ mọn như

vậy chứ.” Ngụy Sở cong khóe miệng thở dài: “Nhưng nếu đàn em thật sự không để

ý, anh cũng có thể làm bạn trai em.”



“Vậy thật sự xin lỗi.” Tô

Nhạc thở dài: “Anh vượt quá tiêu chuẩn kén chồng của em, em rất áp lực, cảm ơn

ý tốt của anh.”



“Vậy đúng là đáng tiếc.”

Nét mặt Ngụy Sở không biểu hiện gì, trong lòng lại tràn đầy thất vọng, nhưng

thấy Tô Nhạc như thế này, hiển nhiên là có thiện cảm với mình, coi như cách

mạng cũng đã thành công một phần. “Thiên lý chi hành thủy

vu túc hạ*”, thời gian tới anh vẫn còn hy vọng.



* Thiên lý chi hành

thủy vu túc hạ: nghìn dặm đường bắt đầu từ bàn chân.



Sau khi nhìn thấy Tô Nhạc

đã lên lầu, Ngụy Sở mới lái xe ra về. Về đến nhà, anh đột nhiên nhớ tới những

gì người bạn học mà anh đã quên tên nói với Tô Nhạc. Xem ra Trang Vệ lại muốn

quay đầu, anh không thể để cơ hội này xảy ra, anh đã bỏ lỡ một lần, không muốn

lần thứ hai mở to mắt nhìn cơ hội ngàn vàng này tuột khỏi tầm tay.



Và cả bố Tô Nhạc… Anh
người như vậy trong xã hội này không ít, chỉ cần cô không như thế là được,

những loại hành vi này tốt nhất là không nhìn, sớm muộn gì người ta cũng sẽ

phải trả giá vì những hành động như vậy, đây mới là trả thù chân chính.



Trần Húc vừa nhìn thấy Tô

Nhạc lập tức cười nói: “Tô Nhạc, chị…”



“Tiểu Trần, thì ra cháu ở

đây, sếp của cháu đâu?”Một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời Trần Húc, khiến cho nụ

cười trên mặt Trần Hức cứng ngắc lại.



“Dì Đỗ, tổng giám đốc còn

đang họp, mời hai người tạm thời tới phòng khách nghỉ ngơi.” Trần Húc biết tính

cách của người phụ nữ này, cười dẫn hai người tới phòng khách, Tô Nhạc suy nghĩ

một chút, cũng đành theo tới phòng khách, dù sao đến giờ cô vẫn không rõ Ngụy

Sở sẽ sắp xếp thế nào, nếu hiện giờ cô tự tiện tới phòng kế hoạch sẽ khiến cho

đối phương phản cảm.



Trần Húc cùng ba người

ngồi trong phòng khách, Tô Nhạc không biết đối phương là ai, chỉ cúi đầu uống

trà không nói gì. Tất cả những gì cô nghe được đều là người phụ nữ kia kể với

Trần Húc chuyến mua sắm ở Hồng Kông, cái gì mà áo khoác đắt tiền như thế nào,

Tô Nhạc nhìn nụ cười trên mặt Trần Húc từng chút, từng chút cứng lại, khóe

miệng cô nở nụ cười.



“Vị tiểu thư này là?”

Người đàn ông vẫn im lặng không nói gì đột nhiên mở miệng nói với Tô Nhạc: “Cô

cũng có việc hợp tác với tổng giám đốc Ngụy sao?”



Tô Nhạc đặt cốc trà

xuống, lễ phép cười nói: “Chào tiên sinh, tôi là nhân viên của công ty đồ uống

Bách Sinh.”



Người đàn ông gật đầu,

không nói gì nữa.



“Cô gái, đôi giày của cô

mua ở đâu vậy, trước đó mấy ngày tôi nhìn thấy nhãn hiệu này đang giảm giá.”

Người phụ nữ đột nhiên hướng ánh mắt về phía Tô Nhạc: “Những thứ giảm giá không

phải đều là kiểu dáng cũ sao.”



Tô Nhạc nghe xong câu này

vội ho lên một tiếng, lực sát thương của người phụ nữ này quá lớn, nếu những

người phụ nữ khác nghe thấy câu nói như vậy chỉ sợ đã nổi giận, còn cô chỉ hiếu

kỳ người đàn ông có vẻ kiệm lời này làm thế nào để sống cả đời với bà ta.