Vợ Ơi Chào Em

Chương 31 : Quá nhàm chán

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Có những khi Tô Nhạc là

một người vô cùng rộng lượng, có những khi cô lại là một người đặc biệt nhỏ

nhen, ví dụ như hiện tại. Khi đồng hồ đeo tay, giày, thậm chí cả chiếc vòng

trên cổ tay mình đều bị người ta soi mói, so sánh đắt rẻ, nụ cười trên mặt Tô

Nhạc cuối cùng cũng biến mất.



“Tôi nói mấy cô gái trẻ

như các cô ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, không để ý đến đẳng cấp,

những thứ rẻ tiền đúng là không ra gì.” Người phụ nữ vẫn đang khoe khoang, có

vẻ như không khoác lác thì bà ta không chịu được.



Tô Nhạc cầm cốc trà xanh

lên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng đang nghĩ mình có nên ra ngoài đi dạo một

vòng hay không, nếu biết trước sẽ gặp người như thế này thì đánh chết cô cũng

không ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn là

thử thách hành động của bản thân nữa, môi cô càng lúc càng cười không nổi rồi.



Lúc này, cửa đột nhiên bị

mở ra, Ngụy Sở ăn mặc chỉnh chu đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo qua người phụ nữ

vừa nãy còn đang lải nhải hiện giờ đã im miệng, anh cười cười đi tới bên cạnh

Tô Nhạc nói: “Tô Nhạc, sao em lại ngồi đây?” Nói xong, anh xoay người nói với

Trần Húc: “Trần Húc, cậu đưa Tô Nhạc tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, nói

lâu như vậy chắc cô ấy cũng mệt rồi.” Sau đó anh dịu dàng vỗ vai Tô Nhạc, cử

chỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.



Người phụ nữ nhiều chuyện

biến sắc, trong lòng run lên, cô gái trước mặt sẽ không phải bạn gái của vị

tổng giám đốc này đấy chứ?



Tô Nhạc nghe được câu này

của Ngụy Sở liền thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu với anh, sau đó nói: “Vậy

em tới phòng làm việc của anh trước, à, anh có thể giúp em liên hệ với giám đốc

phòng kế hoạch được không?”



“Được, không thành vấn

đề.” Ngụy Sở gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, thật không ngờ em lại

nói nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao không thấy em nhiệt tình như

thế với anh.”



Lời này của Ngụy Sở thật

sắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Tô Nhạc chẳng nói được mấy câu, ý của Ngụy Sở

rõ ràng đang châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Tô Nhạc liếc nhìn

về phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Tô Nhạc cười, may là

bà ta không biết Ngụy Sở đang cười nhạo bà ta, nếu không đúng là không còn cách

cứu chữa nữa.
người gì cũng có, Trần Húc cố gắng nhịn cười, cảm thấy loại kịch luân lý gia

đình này vô cùng tức cười, khi nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Trầm Khai lại vô

cùng cảm thông, người đàn ông nào có một bà vợ như thế này thật là tự hành xác.

Nhưng đối với loại đàn ông vứt bỏ vợ con này không biết là nên thông cảm hay

nên cảm thấy đáng đời.



Trầm Khai miễn cưỡng đè

nén cơn giận trong lòng, xin lỗi Ngụy Sở một câu rồi lập tức xoay người đi ra

cửa, không thèm liếc mắt nhìn Lưu Phân một cái, vẻ mặt như đã chịu đủ lắm rồi.



Tô Nhạc vừa mới đi ra

khỏi cửa được vài bước đã bị người ta đụng một cái lảo đảo, đối phương cũng ý

thức được mình vô tình va phải người khác nên đưa tay ra đỡ Tô Nhạc.



“Các người đang làm cái

gì?” Một giọng nữ gầm lên khiến màng nhĩ Tô Nhạc rung rung, cô nghiêng đầu nhìn

lại, đã nhìn thấy người phụ nữ khoe khoang kia đang dương nanh múa vuốt đi tới,

giày cao gót gõ cạch cạch vang dội trên mặt đất, còn cổ tay mình đang bị người

đàn ông trước mặt nắm lấy.



“Trầm Khai, ông còn biết

xấu hổ hay không!” Lưu Phân thấy mình đã lại gần mà Trầm Khai còn chưa buông Tô

Nhạc ra, một bàn tay vươn ra đẩy Trầm Khai, Tô Nhạc cũng bị đẩy theo ngã vào

tường, gáy đập lên tường kêu cộp một tiếng.



Con bà nó! Tô Nhạc rất ít

khi chửi bậy lúc này cũng phải ôm cái gáy ngồi xổm xuống chửi thầm một câu, đau

đến mức suýt nữa chảy nước mắt. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà nhất định cô

không xem ngày, nếu không vì sao lại gặp phải người phụ nữ hung hãn như thế

này?



Nhưng… Cái tên Trầm Khai

này…



“Tô Nhạc!” Ngụy Sở đi ra

sau, nhìn thấy Tô Nhạc ôm đầu ngồi ở góc tường thì vẻ mặt trở nên không thể khó

coi hơn được nữa.



Tô Nhạc ngẩng đầu, không

nhìn Ngụy Sở mà nhìn người đàn ông đang bị Lưu Phân giơ tay lên định tát kia,

cô xoa cục u sau gáy, giận dữ cùng buồn bực đều dâng lên.



Mẹ nó chứ, lại bắt đầu

diễn kịch “cẩu huyết” rồi đây!