Vợ Ơi Chào Em

Chương 32 : Hối hận

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Ngụy Sở đi tới trước mặt

Tô Nhạc, ngồi xuống lo lắng hỏi: “Em có sao không?”



“A.” Tô Nhạc hít sâu một

hơi, nước mắt lưng tròng nhìn Ngụy Sở, không phải vì cô khóc mà vì quá đau,

tuyến lệ tự động tiết ra chất lỏng: “Đại ca Ngụy Sở, lần sau nếu anh còn gặp gỡ

nhân vật nguy hiểm như thế nữa nhớ báo cho em biết trước một tiếng để em đi

đường vòng.”



Thấy Tô Nhạc đau đến mức

mặt mày nhăn nhó, Ngụy Sở đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Nhạc: “Anh

đưa em tới bác sĩ.”



“Chỉ là chuyện nhỏ thôi,

không cần.” Tô Nhạc đứng lên, đầu còn hơi choáng, người phụ nữ đứng cách đó ba

bước giơ tay lên định tát xuống đã bị người đàn ông kia cản lại.



“Trầm Khai, nhiều năm nay

nhà họ Lưu cho ông bao nhiêu lợi lộc, tự ông nhìn lương tâm mình mà tính đi.”

Lưu Phân vừa lau nước mắt vừa chỉ trích: “Con cái đều sắp tốt nghiệp đại học

rồi, ông còn nhắc đến cái gì Nữu Nữu, hiện giờ ông là chồng tôi, ông có hiểu

hay không!”



Tô Nhạc đồng cảm liếc

nhìn Ngụy Sở, may mà tầng này không có nhiều nhân viên, nếu không không biết đã

có bao nhiêu người vây xem, đầu năm nay, phim truyền hình về luân lý gia đình

tuy không ăn khách nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn có không ít người thích

xem trò cười.



“Lưu Phân, bà đừng ăn nói

vô lý như thế có được không. Tôi và Tô Nguyễn Tú đã ly hôn nhiều năm, mấy năm

nay tôi cũng không trở lại thăm bọn họ, thậm chí cả một chút tiền cũng chưa từng

gửi tới, rốt cuộc bà còn chuyện gì bất mãn, cái gì gọi là dựa vào nhà họ Lưu

các người, năm đó, khi tôi kết hôn với bà, nhà máy của nhà họ Lưu mới được bao

nhiêu, hôm nay nhà họ Lưu có công xưởng lớn như vậy là nhờ công lao của ai, bà

có thể không làm loạn một ngày hay không?!” Bất kể loại đàn ông gì, một khi đã

bị vạch trần hết mặt mũi, sắc mặt đều không tốt: “Lúc nào bà cũng trách móc Tô

Nguyễn Tú, ngoại trừ có tiền, bà có gì hơn cô ấy?!”



“Đúng, tôi không có gì

hơn cô ta, nhưng không phải ông cũng vứt bỏ cô ta và con gái để đi theo tôi đấy

sao?” Lưu Phân cười tức giận: “Ông tưởng ông tốt lắm chắc, nếu Lưu Phân tôi

không biết xấu hổ, vậy Trầm Khai ông chính là một tên cầm thú.”



Tô Nhạc nghe hai người

tranh cãi, trong đầu nổ oành một tiếng, lập tức, ngay cả bàn tay ấm áp đang xoa
Tô Nhạc không thèm liếc

mắt nhìn Trầm Khai, xoay người bước về phía phòng làm việc của Ngụy Sở, Ngụy Sở

thấy vậy liền đi theo, để lại Trần Húc thu dọn tàn cuộc.



Nghĩ tới những loại cực

khổ mà mẹ con Tô Nhạc đã phải trải qua, Trần Húc nhìn Trầm Khai một cách khinh

thường, thủng thẳng nói: “Tổng giám đốc Trầm và phu nhân của ngài mau trở về

đi, một người cha như ngài thật sự để vãn bối chúng tôi xem đủ rồi.”



Vẻ mặt Trầm Khai lại càng

khó xử, nhưng ngoại trừ nghe theo cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta

nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Là tôi

có lỗi với mẹ con bọn họ.” Nói xong, ông ta trả lại mười vạn tệ cho Trần Húc.



Trần Húc không nhận mà

nói: “Nếu tổng giám đốc Trầm không cần mười vạn tệ này có thể ném vào thùng

rác, tuy Tô tiểu thư cũng không dư dả, nhưng mười vạn tệ này vẫn có thể tự làm

ra. Cho dù Tô tiểu thư không có mười vạn tệ này, trong mắt tổng giám đốc của

chúng tôi, số tiền này cũng không đáng là gì, chúng tôi đã xuất ra ngoài, sẽ

không nhận lại.”



Những người bình thường

càng nhã nhặn, đôi khi nói lại càng khó nghe, Trần Húc chính là một người như

thế, anh nhìn sắc mặt Trầm Khai hết đỏ lại trắng, hết trắng lại hồng, cũng chỉ

ung dung đẩy kính mắt lên mũi.



Trầm Khai buồn bã cúi

đầu, xoay người đi về phía thang máy, bóng lưng thoạt nhìn có vẻ rất cô đơn,

mệt mỏi.



Trần Húc hạ tầm mắt cười

nhạt, nếu sớm biết sẽ thế này, năm đó không biết ông ta sẽ làm gì.



Không lâu sau, Lưu Phân

đang khóc sướt mướt cũng được bảo vệ rước ra ngoài, Trần Húc xoay người nhìn

cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không

đẩy cửa đi vào.



Nếu đại ca có thể nhân cơ

hội này để tăng tốc, kéo gần khoảng cách với Tô Nhạc thì cũng là một chuyện

tốt.



Chỉ là, có một người cha

như vậy, tuổi thơ của Tô Nhạc cũng coi như bất hạnh.