Vợ Ơi Chào Em

Chương 36 : Thủ đoạn mềm dẻo

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Tô Nhạc cảm thấy ánh mắt

bố mẹ Trang Vệ nhìn mình có chút phức tạp. Ngày đó, cô đã từng gặp hai người,

tính cách của bọn họ rất nghiêm túc, cũng là người vô cùng lễ nghĩa. Ông Trang

trước kia chỉ là một thợ mộc, sau đó ông mở một xưởng sản xuất tư nhân, tiếp đó

càng làm càng lớn, cho tới khi có quy mô như hiện nay, xưởng sản xuất trước kia

cũng biến thành một công ty chuyên chế tạo những loại dụng cụ sinh hoạt.



Nhìn thấy Tô Nhạc, hai

người có chút mất tự nhiên, họ biết tính cách con trai mình, ngày đó bọn họ rất

hài lòng về Tô Nhạc, cũng tin tưởng Tô Nhạc sẽ làm tốt vai trò bà chủ gia đình.

Chỉ không ngờ con trai nhà mình lại làm chuyện chân đạp hai thuyền, khiến cho

lớp già bọn họ thật mất mặt. Mà hoàn cảnh xem mặt hiện giờ lại để cho Tô Nhạc

nhìn thấy, bọn họ càng nghĩ càng khó xử.



“Chào cô chú.” Tô Nhạc

thấy khoảng cách giữa cô và bọn họ rất gần, đành phải đứng dậy bắt chuyện với

hai người, mặc dù trong lòng cô ghét bỏ Trang Vệ nhưng là một vãn bối, cô vẫn

tôn trọng bọn họ.



“Tiểu Nhạc à.” Bà Trang

xấu hổ cười cười: “Cháu cũng tới đây uống trà sao?”



“Vâng ạ, cuối tuần nên

cháu cùng bạn tới đây uống trà, mua sắm một số thứ.” Tô Nhạc cười với bà Trang,

lại nhìn cô gái bên cạnh, vẻ ngoài rất thanh tú, vì vậy nhận tiện nói: “Hiện

giờ cô chú có việc phải không ạ, vậy cháu không quấy rầy hai người nữa, lát nữa

cháu và bạn cũng phải đi.”



“Đúng là có chút việc.”

Bà Trang ngần ngại cười, nói thêm một câu: “Sau này nếu có thời gian thì tới

nhà cô chơi nhé.” Nói xong, bà lập tức ý thức được lời nói của mình không ổn,

nhưng đã nói ra nên cũng không tiện rút lời.



“Chỉ cần cô chú không

chê, sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ tới quấy rầy hai người.” Tô Nhạc

nghĩ không cần phải làm hai người này khó xử, vì vậy cười cười cho qua chuyện.



Thấy Tô Nhạc như vậy, hai

người càng áy náy, Tô Nhạc đang mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, phối hợp với

một bộ âu phục thời trang, ăn mặc tuy đơn giản nhưng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tốt

hơn nhiều so với cô gái không biết gia đình dạy dỗ như thế nào kia, cũng không

hiểu con trai mình đầu óc choáng váng thế nào lại làm ra loại chuyện như thế.



Bà Trang cũng là một

người phụ nữ mạnh mẽ, hiểu được phụ nữ sẽ tổn thương thế nào nếu gặp phải loại

chuyện này, hiện giờ Tô Nhạc bằng lòng cười gọi bà một tiếng cô cũng là may mắn

lắm rồi.



“Tô Nhạc.” Trang Vệ thật

sự không ngờ sẽ gặp phải Tô Nhạc ở đây, thấy cô vẫn lễ phép khách sáo với bố mẹ
mười bước: “Trước đây em vẫn lo lắng Trang Vệ không thể hiểu rõ Tô Nhạc, kết

quả cuối cùng là hai người chia tay. Em không cần anh nói cảm ơn em, chỉ hy

vọng anh có thể đối xử tốt với con bé, đừng nhìn bình thường con bé có vẻ vô

tâm, chỉ là bề ngoài kiên cường, bên trong yếu đuối mà thôi. Anh cũng đừng

giống một số gã đàn ông vô liêm sỉ khác, cho rằng một cô gái kiên cường sẽ

không bị tổn thương, còn nhìn một cô nàng mảnh mai yếu đuối chỉ thích khóc lóc

sẽ đau lòng, nếu anh như vậy, cho dù anh từng là thần tượng của em, em cũng sẽ

đánh cho đến khi anh tỉnh lại!”



Ngụy Sở nghe những lời

này xong càng thật lòng thích Trần Nguyệt, anh gật đầu: “Sẽ không, cô gái khác

có yếu đuối thế nào cũng là chuyện của cô ta, Tô Nhạc dù có kiên cường hơn nữa

cũng là chuyện của anh, nếu anh phụ lòng Tô Nhạc, dù em có tạt a-xít, anh cũng

không khởi tố.”



Trần Nguyệt gật đầu: “Vậy

là tốt rồi.” Đại thần dù có tốt đẹp thế nào chăng nữa cũng không bằng được bạn

bè mình, vì vậy, trên phương diện này, Trần Nguyệt rất cương quyết.



Tô Nhạc thấy hai người

trò chuyện sắp xong mới cười đi tới bên cạnh: “Tớ nói này, hai người tưởng a-xít

có thể tùy tiện tạt hay sao, chưa nói đến chuyện khó mua, nhỡ may hất đến chính

mình thì sao?”



Trần Nguyệt liếc mắt

khinh thường: “Con nhóc vô tâm, đứng sang một bên, chị đây lười nói chuyện với

mi.”



“Tớ còn định nói với cậu,

quyển tiểu thuyết cậu thích tớ đã nhờ tác giả ký và gửi đến chỗ tớ rồi, nếu cậu

không cần nữa thì tớ giữ lại cho mình vậy.”



“Đừng, chẳng phải chỉ đùa

chút thôi sao, bạn yêu, chúng ta là ai chứ.”



Ngụy Sở đứng cách mấy

bước, kiên nhẫn nhìn hai cô gái “liếc mắt đưa tình”.



Sau khi Trần Nguyệt lái

xe đi, Tô Nhạc ngồi vào xe Ngụy Sở, trong xe đang mở bài hát cô thích nhất, cô

nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Ngụy Sở: “Ấn tượng tăng lên không ít, đồng chí

cần tiếp tục cố gắng.”



Ngụy Sở nhìn sang phía Tô

Nhạc, thấy vành tai cô ửng hồng.



“Tôi tuyệt đối không phụ

sự tín nhiệm của tổ chức.”