Vợ Ơi Chào Em
Chương 37 : Kẻ thứ ba?
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Trầm Khai không trở lại
tìm Tô Nhạc, Tô Nhạc cũng không hơi đâu tự tìm rắc rối. Nhưng cô vẫn cố ý giấu
chuyện này, không nói cho mẹ già nhà mình. Nghĩ tới người mẹ mấy ngày nay lại
đi du lịch, Tô Nhạc không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng của mẹ.
Việc hợp tác giữa Bách
Sinh và Kim Sở đã tiến đến giai đoạn hoàn thành, Tô Nhạc cũng yên tâm, còn một
số vấn đề về phân chia kinh tế và lợi ích cho từng công ty, cô không thể tự
quyết định nên giao lại cho giám đốc Giang Đình phụ trách, cô chỉ cần thẩm tra
đối chiếu với kế hoạch là được.
Mấy ngày nay cô không tới
văn phòng của Kim Sở nữa mà ở lại Bách Sinh xử lý một số chuyện. Thỉnh thoảng,
sau khi tan tầm, cô lại cùng Ngụy Sở ra ngoài dùng cơm, xem phim, cảm giác cũng
không tệ. Cô cũng không thích loại tình yêu tràn đầy nhiệt huyết như trên
truyền hình, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
“Tô Nhạc, em tới phòng
làm việc của chị một lát.” Giang Đình từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm
mấy tập tài liệu, khi đi qua Tô Nhạc, chị có chút do dự, cuối cùng vẫn gọi Tô
Nhạc lại.
Tô Nhạc giật mình trong
lòng, nghĩ rằng chuyện hợp tác với Kim Sở xảy ra vấn đề, cũng không còn tâm
trạng suy nghĩ xem bữa trưa phải ăn gì nữa.
Sau khi theo Giang Đình
vào phòng làm việc, cô không nghe thấy những câu trách cứ như trong dự đoán,
ngược lại còn nhận được vài câu khen ngợi, điều này khiến cho Tô Nhạc an tâm
hơn nhiều, kiên nhẫn ngồi xuống chờ Giang Đình nói đến trọng điểm.
“Trước đó vài ngày chị
muốn tìm một trợ lý, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, nếu em không ngại,
có thể làm trợ lý của chị một thời gian không?” Giang Đình không che giấu sự
khen ngợi của mình đối với Tô Nhạc: “Năng lực làm việc của em không tệ, chị hy
vọng em sẽ học được nhiều hơn, sau này Bách Sinh có lẽ sẽ có nhiều vị trí thích
hợp với em hơn.”
Tô Nhạc không ngờ chuyện
được cấp trên khen ngợi còn có ý tứ sâu xa như vậy, nghe Giang Đình nói, cô có
chút xấu hổ, trong lòng hiểu rõ đây là một cơ hội tốt để phát triển trong tương
lai: “Cảm ơn giám đốc.”
Giang Đình rất hài lòng
đối với thái độ của Tô Nhạc, gật đầu nói: “Sau này em chuyển tới phòng trợ lý
bên cạnh phòng làm việc của chị, căn phòng đó hơi nhỏ một chút nhưng chỉ thuộc
về một mình em.”
giờ biên tập cũng gọi điện tới bảo cô đi, cô đành phải đồng ý.
Những tiểu thuyết như thế
này vốn là văn hóa ăn liền, tham gia hội chợ sách quả thật có lợi với chính
mình, nhưng cô không thật sự thích cảm giác gộp thế giới tiểu thuyết và đời
thật vào với nhau, cảm thấy hai thứ đó không xuất hiện cùng nhau mới là hay
nhất.
Ra khỏi toilet, Ngụy Sở
đã sắp xếp công việc xong, hai người cùng nhau xuống lầu, cho đến khi đã ngồi
trên xe, Tô Nhạc cũng không hỏi chuyện liên quan tới Đàm Vi, giống như Đàm Vi
thực sự chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường của Ngụy Sở mà thôi.
Cho tới khi xe dừng dưới
lầu, Tô Nhạc mới mở miệng nói: “Từ thứ Sáu tới Chủ Nhật tuần này có khả năng em
sẽ phải tới thành phố S, kế hoạch cuối tuần của chúng ta có lẽ phải hủy bỏ
rồi.”
“Không sao, chuyện của em
quan trọng hơn.” Ngụy Sở khom lưng giúp Tô Nhạc cởi dây an toàn, rồi lại hỏi:
“Cần anh đưa em tới thành phố S không?”
“Không cần đâu, vé máy
bay đã có người đặt giúp em rồi.” Tô Nhạc cố gắng không nói cho Ngụy Sở biết
nhiều về chuyện viết tiểu thuyết của mình, cô cảm thấy mặc dù tình cảm hiện tại
của hai người đã tốt đẹp hơn nhiều, nhưng chưa đến mức không có gì giấu nhau,
đối với Ngụy Sở, trong lòng cô vẫn có chút bất an.
“Vậy được, em đi đường
cẩn thận, có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho anh.” Ngụy Sở cười bao dung, giúp
Tô Nhạc mở cửa xe: “Lên lầu đi nghỉ sớm một chút.”
“Vâng, anh cũng nghỉ sớm
nhé.” Tô Nhạc xuống xe, xoay người nhìn về phía Ngụy Sở, đối phương đang mỉm cười
ôn hòa, mà trong mắt là tình cảm không hề che giấu.
Tô Nhạc thu hồi ánh mắt,
cố gắng khống chế trái tim đang đập rất nhanh của mình, hiện giờ, cô chọn cách
tin tưởng Ngụy Sở.
Dù sao tình cảm không phụ
thuộc vào chuyện có người khác xuất hiện hay không, mà phụ thuộc vào thái độ
của người trong cuộc.
Vì vậy, cô sẽ chờ thái độ
của Ngụy Sở, sau đó sẽ chọn thái độ của chính mình.