Vợ Ơi Chào Em

Chương 38 : Tôn trọng tình yêu

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Ngày Ngụy Sở tới tiễn Tô

Nhạc là môt buổi sáng có mưa, Tô Nhạc mặc một chiếc quần jeans sáng màu, trên

người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay đang

rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác thật khác biệt.



Anh nhìn Tô Nhạc đi đăng

kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. Trên đường đi, Tô Nhạc luôn luôn nói cười,

nhưng Ngụy Sở lại cảm thấy dường như Tô Nhạc đang chờ một cái gì đó. Chỉ cần cô

trở về từ thành phố S sẽ có một kết quả.



Bạn thân của anh từng

nói, người thích Tô Nhạc nếu thiếu kiên định sẽ vô cùng vất vả.



Trong quá trình theo đuổi

Tô Nhạc, anh không cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích

thú. Càng hiểu về Tô Nhạc, anh càng cảm thấy một người con gái như cô thật hiếm

có. Trong suy nghĩ của người khác, cô có thể là một cô gái kiên cường, không bị

tổn thương, nhưng trong mắt anh, Tô Nhạc không khác gì những cô gái khác, cô

chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.



Anh là đàn ông, nhưng

ghét một người đàn ông vì một người phụ nữ mềm yếu mà tổn thương người con gái

anh ta vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó không dễ dàng bị tổn thương.



Thật ra, người đàn ông

như vậy là đáng hổ thẹn nhất, một cái cớ như vậy cũng là một thứ khiến người ta

chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương

tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho một người

phụ nữ khác, còn trách người con gái bên cạnh mình quá kiên cường.



Bời vì em quá kiên cường,

còn người con gái kia không có anh không thể sống được, vì vậy anh phải chăm

sóc cô ấy.



Anh là đàn ông, nên càng

hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của đàn ông. Nhưng anh không muốn làm như

vậy, người anh yêu cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong

lòng anh, những người khác dù có yếu đuối, có đáng thương, chuyện đó và anh

chẳng liên quan gì, người mà anh yêu, cuối cùng sẽ chỉ có một mình Tô Nhạc.



Lái xe rời khỏi sân bay,

Ngụy Sở nhận được điện thoại của Đàm Vi, mời anh buổi trưa cùng ăn cơm, anh

đồng ý.



Trên máy bay, Tô Nhạc

ngồi cạnh hành lang dãy bên phải, ở dãy bên trái đối diện có một đôi nam nữ, cô

gái trẻ dựa đầu lên ngực người con trai mà ngủ, người con trai cẩn thận đỡ cô

gái, tay trái lật một quyển tạp chí, động tác rất nhẹ.
nên ra ngoài ăn.” Giọng điệu của Ngụy Sở là trần thuật, không phải chột dạ nên

giải thích.



Tô Nhạc hiểu ra trong

lòng, vì vậy cười hỏi: “Anh hẳn là không thích cơm tây chứ gì, mùi vị thế nào?”



Không ngờ Tô Nhạc biết

mình không thích cơm Tây, nụ cười trên khóe miệng Ngụy Sở lại không nhịn được

mà tươi hơn một chút: “Cũng được, lần sau đưa em đi ăn thử.”



“Quên đi, không bằng anh

tốn thời gian làm canh cá cay cho em.” Tô Nhạc gắp một miếng đậu cho vào miệng,

nhai hai ba cái rồi nuốt xuống: “Em không nói nữa, sắp hết thời gian rồi, em

phải ăn cơm cho xong đã.” Nói xong, cô ngắt điện thoại.



Cộng tác viên ở bên cạnh

nói có chút áy náy: “Chị Tô, hôm nay như thế này thật sự xin lỗi, tối nay chúng

ta phải ra ngoài ăn thật ngon.”



“Không sao, không sao,

hôm nay tại tôi tới muộn một chút.” Tô Nhạc dùng khăn tay lau miệng, cầm lấy

hộp sữa bên cạnh uống một ngụm: “Hộp cơm này cũng rất ngon mà.”



Cộng tác viên thấy Tô

Nhạc thật sự không để ý mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao tác giả này được đặc biệt

mời đến, nhưng vì sắp xếp thời gian có vấn đề nên khiến đối phương phải ăn cơm

hộp, trong lòng bọn họ cũng khó xử. Nhưng không ngờ vị tác giả này thoạt nhìn

trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách lại rất hiền hòa.



Khép điện thoại lại, nụ

cười trên mặt Ngụy Sở vẫn chưa biến mất, bắt đầu nghĩ tới những nguyên liệu để

nấu món canh cá cay, nhà hàng chuyên làm món canh cá cay trên phố không làm

được mùi vị đặc trưng, hơn nữa anh cũng lo lắng về vấn đề vệ sinh, vẫn nên chờ

Tô Nhạc về rồi tự mình làm thì tốt hơn.



Nhìn dáng vẻ này của Ngụy

Sở, Đàm Vi hoàn toàn tuyệt vọng, cô miễn cưỡng cười rồi đứng lên: “Mình còn có

việc phải đi trước, sau này lại liên lạc nhé.”



“Được, tạm biệt.” Ngụy Sở

cũng không nói sẽ đưa Đàm Vi về, tuy hành động này không có phong độ nhưng anh

sẽ không vì thứ phong độ dối trá đó mà làm hỏng việc.



Anh vô thức mở điện thoại

ra, nhìn về phía màn hình, trên đó là ảnh chụp Tô Nhạc, trong ảnh, Tô Nhạc đang

cười vô cùng sáng lạn.